"Quý Dư?"
"Thịch thịch thịch ——"
Âm thanh khớp xương rõ ràng khi ngón tay gõ vào cửa kính mờ của phòng tắm, Thương Viễn Chu với giọng điệu hơi nghi hoặc hỏi: "Em không sao chứ?"
Gương mặt Quý Dư vẫn còn ửng hồng, làn da vốn trắng giờ đỏ lên một cách bất thường.
Dòng nước trong veo chảy ào ào từ vòi sen, bị đôi bàn tay trắng nõn thon dài chặn lại, một chút nước nhỏ giọt qua kẽ ngón tay.
Úp một nắm nước lên mặt, dòng nước mát lạnh vừa vặn dập tắt đi hơi nóng và sự bối rối.
Quý Dư không dám mở cửa, chỉ lấp lửng trả lời qua cánh cửa: "Không có gì, sao vậy?"
Giọng anh như kẹo mạch nha, vừa dẻo quánh lại vừa ngọt lịm một cách lạ thường.
Lời nói ấy vang lên khi Quý Dư đang trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ngư đang hưng phấn không thôi, ánh mắt lơ đãng dừng lại ở vòi sen cách đó không xa.
Tắm nước lạnh...
Chắc là sẽ đỡ hơn nhỉ?
Sao chỉ bị Thương Viễn Chu cọ vào chân có một cái mà...
Quý Dư vừa xấu hổ vừa bực mình, vội vàng vặn vòi sen lạnh hết cỡ, phịch một tiếng vang lớn, không chỉ làm Quý Dư giật mình, mà còn khiến Thương Viễn Chu bên ngoài cửa cũng giật nảy.
"Quý Dư?"
Tay nắm cửa rung lên, Quý Dư hoảng hốt ngăn cản: "Không, từ từ, đừng vào bây giờ."
Nhưng đã quá muộn rồi.
Quý Dư đang luống cuống thay đồ ngủ trước bồn rửa tay, thấy Thương Viễn Chu đã mở cửa vào, chưa kịp hối hận vì sao mình lại quên khóa cửa, đã nghe thấy giọng nói từ trên đầu ở bên cạnh vang lên.
Đồng tử Thương Viễn Chu đột nhiên co lại, "Đừng động!"
Giọng nói của hắn quá hung dữ, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt cau chặt như đang cố kìm nén cơn giận, nói ra hai chữ, lại như đang không kiên nhẫn dạy bảo.
Quý Dư bị dọa sợ, cứng đờ người không dám nhúc nhích, chỉ biết mím môi, "Xin lỗi."
Căn phòng bây giờ trông thật hỗn loạn, nước văng đầy đất cùng những mảnh gương vỡ lẻ tẻ, Quý Dư cũng không ngờ khi anh nghiêng người về trước một chút để nhìn vào gương, chiếc gương lại vỡ tan tành.
Anh có thói quen chạm đầu vào mọi thứ xung quanh, từ bàn, sách vở, cho đến cả nắp ly nước, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.
Còn là vào ngày đầu tiên chuyển đến nhà Thương Viễn Chu...
Nhìn qua Thương Viễn Chu...
Có vẻ giận rồi.
Quý Dư luống cuống tay chân, lắp bắp nói: "Tôi sẽ đền gương cho anh."
"Không cần."
Thương Viễn Chu đen mặt đi tới, ôm ngang eo rồi bế anh lên.
Quý Dư há hốc mồm, không dám nói lời nào, để mặc cho hắn bế ra ngoài.
Giống như một chú chim non bị thương, được Thương Viễn Chu đặt lên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!