Quý Dư ngồi trong phòng, tay cầm một cuốn sách, nhưng mắt vẫn dán vào trang đầu tiên, nửa ngày cũng chẳng lật được trang nào.
Anh căng thẳng đến mức chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng đủ để thu hút sự chú ý, cả người như sợi dây đàn căng cứng.
Đây là phòng của Thương Viễn Chu, dù đã lâu không có người ở, nhưng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ và ngăn nắp.
Biệt thự rất rộng lớn, phòng ngủ chính lại càng rộng rãi hơn.
Trong phòng có bàn trà, ghế sofa một người, giá sách nhỏ, mọi thứ đều có đủ, nhưng điều thu hút sự chú ý của anh nhất chính là chiếc giường lớn kia.
Quý Dư dù đã từng trải qua thời sinh viên cùng phòng với người khác, nhưng chỉ là ngủ trên những chiếc giường riêng trong một căn phòng.
Việc ngủ chung giường với người khác là lần đầu tiên trong đời, chỉ cần nghĩ tới thôi, đã cảm thấy vô cùng căng thẳng.
"Phanh" một tiếng, cuốn sách bị Quý Dư đóng lại.
Những ngón tay thon dài ấn chặt vào mép phong bì, từ đó kéo dài xuống dưới, dừng lại ở con dấu.
Bình tĩnh nào, Quý Dư.
Mày chỉ là một Beta thôi, mọi thứ chỉ là diễn, căng thẳng như vậy rất kỳ lạ.
Thời sinh viên mấy chàng trai chỉ cần không phải là Omega, ngủ chung với nhau là chuyện bình thường, đặc biệt với các Beta nam vốn có xu hướng chiếm ưu thế, lại không có khoang sinh sản nên chẳng lo lắng gì về việc mang thai, thì việc ngủ chung với cả Alpha, cũng không phải là vấn đề gì to tát.
Chỉ có điều, Quý Dư vốn có thói quen giữ khoảng cách với người khác, chưa bao giờ ngủ chung với ai cả.
Cạch.
Một tiếng vang nhỏ, chốt cửa phòng bị mở ra, tiếng bước chân ngày càng gần hơn.
"Quý Dư."
Xoạch một cái, Quý Dư giật mình đứng dậy.
Khoé môi Thương Viễn Chu khẽ cong lên, rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường, "Em không cần lo."
Vợ dễ thương quá.
Quý Dư cảm thấy hơi ngại, hơi nghiêng đầu, nhưng vẫn không giấu được, vệt đỏ ửng dưới khuôn mặt trắng trẻo.
Anh ngồi xuống lại, "Có lẽ vì hôm nay phải đối mặt với bác Vu, giống như hồi đi học phải đối mặt với thầy giáo ấy, anh lại đột nhiên gọi tên tôi, tôi cảm giác như bị điểm danh nên mới phản ứng như vậy."
Thương Viễn Chu hỏi: "Tại sao lại có cảm giác như vậy?"
Hắn cứ nghĩ Quý Dư căng thẳng vì việc hai người ngủ chung.
Thật ra cũng có phần đúng, nhưng vì ngại nên Quý Dư không nói ra, nghe hắn hỏi, liền trả lời thẳng thắn:
"Bác Vu nghiêm túc quá, cái kiểu cau mày ấy, trông cứ như thầy giáo vậy."
Nghiêm túc, còn rất nghiêm khắc, khiến người ta không khỏi cảm thấy hơi sợ.
Thương Viễn Chu suy nghĩ một chút, rồi không chút khách khí trước mặt vợ bóc trần bác Vu: "Thực ra bác ấy chỉ giả vờ nghiêm túc thôi."
"Trước đây bác Vu chưa từng làm quản gia, tôi muốn bác ấy an hưởng tuổi già, nhưng bác ấy lại không chịu nghỉ ngơi, cứ đi tìm việc làm, cuối cùng đành giao cho làm quản gia."
"Những người làm việc ở biệt thự trước đây, dù không nói ra, nhưng trong lòng đều không phục bác ấy, cười nhạo bác ấy vì xuất thân nghèo khó, không có học vấn, cách hành xử cũng rất quê mùa, hoàn toàn không biết cách làm quản gia."
Quý Dư cảm thấy hơi hứng thú, cũng thả lỏng người ra, hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!