Chương 26: (Vô Đề)

Quý Dư ngồi trên sô pha ngẩn người một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Mọi chuyện đã thế rồi, cũng chẳng còn cách nào khác.

Ngủ chung thì ngủ chung thôi, trong lòng anh âm thầm nhắc nhở bản thân, phải cố gắng hơn nữa để thích nghi với tình huống này.

Quý Dư nhớ lại những gì Thương Viễn Chu đã nói, liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho chủ nhà, thông báo muốn hủy hợp đồng thuê nhà.

Buổi chiều sẽ thu dọn đồ đạc trong phòng thuê, còn ngày mai sẽ đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc, vả lại Thương Viễn Chu hình như còn có một bữa tiệc tối.

Tính ra thì, Quý Dư còn rất nhiều việc phải làm.

Sau khi thu dọn xong anh gọi điện cho Thương Viễn Chu, tiện thể nhắc đến chuyện chiếc đồng hồ treo tường: "Vậy, chiếc đồng hồ treo tường kia xử lý thế nào?"

Thương Viễn Chu hình như đang bận việc gì đó, đầu dây bên kia có tiếng nói ồn ào, không nghe rõ lắm, giọng hắn vang lên như tiếng vọng: "Em cứ để đấy tôi lo."

"Xe đến đón em ngay bây giờ, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát nhé."

Quý Dư cười nhẹ: "Được rồi."

Trước khi quyết định ký vào bản hợp đồng, trong lòng Quý Dư thực sự rất do dự.

Việc sống chung lâu dài với một người xa lạ, lại còn phải giả vờ thân thiết, không phải là điều dễ dàng.

Nhưng càng tiếp xúc với Thương Viễn Chu, anh lại càng nhận ra đối phương là một người rất tốt, chỉ là vẻ ngoài có phần lạnh lùng thôi.

Có lẽ đây chính là, kiểu người mà người ta hay gọi là "trong nóng ngoài lạnh" đúng không?

Quý Dư ngồi trên sô pha đã ngẩn người gần nửa tiếng, khi còn nhỏ anh thường xuyên ngồi ngẩn ngơ như vậy, nhìn ra ban công, hoặc vào khoảng không.

Từ khi trưởng thành, cuộc sống bận rộn phải dành nhiều thời gian cho công việc, khiến cho những khoảng khắc được thả hồn vào không gian như vậy ngày càng ít đi.

Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Quý Dư mới sực tỉnh.

"Xin chào, là ai vậy?"

Giọng nói từ đầu dây bên kia khá khàn và nặng nề, nghe có vẻ như một người đàn ông trung niên. "Cậu Quý phải không?"

"Tôi tới đón cậu đến biệt thự, cậu có thể xuống lầu trước được không, đồ đạc thì để sau cũng được."

Quý Dư vội vàng đáp lại, đi thang máy xuống lầu.

Đứng ở cửa là một người đàn ông ăn mặc rất chỉnh tề, trông giống hệt những người quản gia trong phim, vẻ mặt nghiêm nghị ấy, không cần anh hỏi, Quý Dư đã đoán ra được đối phương là ai.

Quả nhiên.

"Cậu Quý, tôi là quản gia của biệt thự, cậu có thể gọi tôi là bác Vu."

"Thương tổng bảo tôi đưa cậu qua, sau đó tôi sẽ giới thiệu sơ qua về biệt thự cho cậu."

Quý Dư cố gắng tỏ ra nghiêm túc trước mặt ông ấy: "Vậy... phiền bác rồi?"

Đồ đạc đã được người của quản gia kêu đến mang lên xe hết, Quý Dư đang chuẩn bị lên xe, thì bị quản gia gọi lại.

"Cậu là phu nhân của Thương tổng, làm sao có thể ngồi cùng xe với đồ đạc được?"

Quý Dư há hốc mồm, vẻ mặt ngơ ngác giống như một chú cá mới bơi ra đại dương chưa kịp thích nghi với thế giới bên ngoài.

Nghiêm túc quá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!