Nghĩ về những việc phải làm, Quý Dư chợt tỉnh giấc khi đồng hồ báo thức reo lên, lúc này cách giờ làm việc còn tận ba tiếng nữa.
Bầu trời bên ngoài vẫn còn xám xịt, chưa sáng hẳn, Quý Dư nằm thêm vài phút, rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho trưởng bộ phận:
"Trưởng phòng, hôm nay tôi xin nghỉ một ngày vì không khỏe ạ."
Gửi tin xong Quý Dư đứng dậy, cố gắng nhẹ nhàng để không làm mọi người thức giấc rồi đi rửa mặt.
Lúc 7 giờ sáng siêu thị đã khá đông đúc, hầu hết khách hàng đều là người già và trung niên tự mang theo túi đi chợ, trong khung giờ làm việc buổi sáng, những người trẻ tuổi như Quý Dư ở siêu thị không nhiều.
Tuy ngoại hình có vẻ không hợp với nơi đây, nhưng việc tự mang túi đi chợ lại khiến anh hòa hợp hơn với những người xung quanh.
Quý Dư cầm túi đựng đồ của mình hơi run run, lịch sự từ chối khi nhân viên thu ngân hỏi có cần túi nilon không.
Tiết kiệm là một thói quen tốt, Quý Dư đã hình thành từ thời trung học.
Anh mang theo túi nguyên liệu nấu ăn về nhà, đóng cửa phòng bếp thật khẽ, tránh không làm phiền người khác ở trong nhà.
Những con tôm tươi rói được làm sạch bỏ đầu, cho một ít dầu ăn vào chảo đáy bằng, không cần tay nghề nấu nướng quá tốt, vẫn có thể làm dậy lên mùi vị của tôm.
Sau khi xử lý tôm xong thì bỏ vào chảo dầu đảo một hồi thì vớt đầu tôm ra để riêng, phần dầu tôm còn lại, sẽ dùng để trộn mì.
Quý Dư đang chờ món ăn chín, thì điện thoại trong túi liên tục rung.
Là Tôn Tài Thừa gọi đến.
Tôn Tài Thừa: "Quý Dư à, nghe trưởng phòng bảo cậu xin nghỉ, sao tự dưng lại không khỏe thế?"
"Hôm nay có một khách hàng rất quan trọng, chiều cậu có thể đến được không? Cậu không cần phải nói nhiều, chỉ cần xuất hiện là được rồi, cậu đừng có vội."
Thấy thái độ của Tôn Tài Thừa như vậy, Quý Dư mới hiểu ra lời Thương Viễn Chu nói tối qua là thật.
Những chuyện vòng vo lòng vòng này anh hoàn toàn không hiểu nổi, trong khi Thương Viễn Chu chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra hết, thật là lợi hại.
Mặc dù Thương Viễn Chu nhìn thấu mọi chuyện nhưng lại không ngại giúp Quý Dư giải quyết những rắc rối "nhỏ nhặt" này, Quý Dư thực sự không biết phải làm sao.
"Thật sự tôi không thể đến được, Tôn tổng anh cứ giao việc này cho Khương Y Bạch làm đi."
Anh mím chặt môi, gõ những dòng chữ ấy, lần đầu tiên anh tỏ ra khá cứng rắn khi từ chối công việc được giao: "Nếu không phê bình, tôi bỏ bê công việc cũng đúng."
Quý Dư buông điện thoại xuống không quan tâm nữa, tập trung vào việc sắp xếp những nguyên liệu nhỏ xinh cho món ăn của mình.
Một bát hải sản, làm sao có thể thiếu đi sự tỉ mỉ và tinh tế.
Thương Viễn Chu đi ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy anh đang cầm bát hải sản đi vào bếp, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt anh, trông thật dịu dàng và ngoan ngoãn.
Hắn gọi với theo người vợ nhỏ bé đáng yêu của mình: "Em dậy rồi à?"
Anh vẫn đáng yêu như mọi khi chỉ là không còn là cô vợ nhỏ bé đáng yêu hỏi hắn: "Ăn cơm thôi nào, đúng rồi, khi nào chúng ta dọn nhà? Hôm nay tôi rảnh có thể thu dọn đồ đạc."
Thương Viễn Chu cau mày, lần đầu tiên có ý định quay đầu trở lại và ngủ tiếp.
Hắn bình tĩnh hỏi: "Hôm nay không đi làm à?"
Quý Dư không giấu giếm gì, cũng không cần giấu giếm: "Tôi xin nghỉ, suy nghĩ một hồi vẫn chưa quen với việc phải nói chuyện trước đám đông."
"Hơn nữa những người khác không biết, mối quan hệ của chúng ta là giả, nhưng tôi biết, nếu cứ tiếp tục như vậy rồi sẽ có lần hai lần ba, dù anh nói sẽ không ảnh hưởng gì đến anh, nhưng tôi vẫn cảm thấy không ổn."
Thương Viễn Chu đáp: "Trong mắt mọi người thì đó là sự thật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!