"Quý Dư này, lại đây chút."
Hôm nay văn phòng khá náo nhiệt, Thương Viễn Chu mới đi không lâu, Tôn Tài Thừa đã đến với một nụ cười tươi rói.
Anh ta nhìn quanh một vòng, hơi thất vọng khi không thấy Thương Viễn Chu: "Thương tổng đã đi rồi à?"
Quý Dư gật đầu: "Tôn tổng có việc gì vậy ạ?"
"Đều là bạn học mà, gọi Tôn tổng nghe xa cách quá," Tôn Tài Thừa suy nghĩ rồi nói: "Thôi vậy, cậu cứ gọi tôi là anh Thừa nhé, nghe cũng thân thiết hơn."
Quý Dư: ......
Anh không gọi được, không phải vì cách xưng hô này, mà vì Tôn Tài Thừa thay đổi quá nhiều so với trước đây, Quý Dư không thích ứng nổi, cũng chẳng muốn thích ứng.
Quý Dư đã quá quen với hình tượng thảo mai rồi, khác hẳn với trước kia.
Quý Dư có chút lúng túng: "A Chu... Anh ấy không thích tôi gọi những người khác như vậy."
"Tôi cũng nói với anh ấy như vậy không hay đâu, nhưng anh ấy cứ giận dỗi, nên là..."
Anh không nói tiếp nữa, mà chỉ nói: "Thôi vẫn cứ gọi là Tôn tổng đi."
Quý Dư đã xem khá nhiều phim truyền hình, nên rất nhanh chóng nắm bắt được cách ứng xử này, khi anh đối phó với những người khó tính, cảm thấy cách này khá hiệu quả.
Chính vì Thương Viễn Chu mà anh mới có những thay đổi này, Quý Dư cũng không ngại lợi dụng mối quan hệ với Thương Viễn Chu để đối phó với những người khác.
Anh cũng chẳng để tâm đến việc bản thân sẽ trở thành một kẻ thích rải cơm chó trong mắt người ta, chẳng sao cả.
Dù sao sau khi kết thúc chuyện này thì anh cũng sẽ không ở lại đây, mất mặt một chút cũng không sao, miễn là kế hoạch được thực hiện thành công.
Tôn Tài Thừa cứng đờ một lúc, rồi cười mỉa: "Thôi, thôi, thôi, cứ gọi là Tôn tổng đi."
"Không ngờ Thương tổng lại ghen đến thế, ha ha... Ha."
Thương Viễn Chu ngồi trong phòng họp xoa xoa mũi, nhíu mày, cảm thấy có gì đó hơi khó chịu.
Nhưng Tôn Tài Thừa quả là một người làm ăn, anh ta nhanh chóng quên đi sự lúng túng ban nãy: "Quý Dư sao cậu lại đến công ty làm việc rồi, tôi đảm bảo sẽ cho cậu nghỉ phép cưới, dù sao cũng nghỉ ngơi được hai ngày."
"Nhưng mà cậu lại nhiệt tình với công việc như vậy, vậy thì tốt rồi, ngày mai có một buổi giới thiệu sản phẩm cho khách hàng, cậu nhận việc này đi?"
Khương Y Bạch luôn im lặng nghe không nhịn được lên tiếng: "Tôn tổng, việc này là của tôi mà."
"Hơn nữa, hơn nữa bất chợt như vậy, chỉ có một ngày để chuẩn bị, đừng nói là Quý Dư nhớ, cậu ta chắc cũng chưa có PPT đâu?"
Tôn Tài Thừa xua tay: "Cho Quý Dư mượn dùng PPT của cậu chút là được rồi, bày vẽ làm gì."
Quý Dư cũng từ chối: "Tôi không quen thuyết trình, huống hồ chưa bao giờ làm việc này, vẫn nên để Khương Y Bạch làm đi."
Tôn Tài Thừa nói: "Cậu đừng lo, cứ nói thoải mái thôi, mọi thứ đều có lần đầu, có lần một rồi sẽ có lần hai, cứ tự tin lên."
"Hơn nữa mỗi lần nói chuyện với cậu, tôi đều cảm thấy rất thoải mái, dù là giọng điệu, cách ngắt nghỉ, âm thanh êm tai, nghe rất nhẹ nhàng, sẽ khiến người ta muốn nghe mãi, cậu cứ yên tâm đi."
Tôn Tài Thừa nhiệt tình cổ vũ, khen ngợi Quý Dư như thể anh sắp trở thành một diễn giả nổi tiếng vậy.
Trên trời dưới đất không gì sánh được, sinh ra đã có tài ăn nói lưu loát như vậy.
Quý Dư nghe mà mặt đỏ bừng, còn Tôn Tài Thừa thì mặt không đổi vẫn cứ khen không ngừng.
Nói xong còn sợ Quý Dư từ chối, kéo luôn cả trưởng phòng đến để Quý Dư không thể không nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!