Chương 20: (Vô Đề)

Vì có lời bác sĩ dặn, Quý Dư đã chuẩn bị tâm lý tốt sẽ ở chung với Thương Viễn Chu trong thời gian này, cái kiểu mà cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ gặp.

Thế mà sau khi ăn sáng xong, Thương Viễn Chu lại phải đến công ty.

Quý Dư đang ăn xíu mại bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thương Viễn Chu đang đứng dậy: "Ơ? Anh phải đến công ty à?"

"Không phải bác sĩ bảo anh nên nghỉ ngơi nhiều trong thời gian này sao?"

Thương Viễn Chu đáp: "Công ty còn nhiều việc lắm, hơn nữa kỳ mẫn cảm cũng qua rồi mà."

Trước mắt là khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của Beta, trong miệng vì ngậm đồ ăn mà hơi phồng lên, ngửa đầu, tai không bị tóc đen che khuất, vành tai trắng nõn lộ ra một vết đỏ nhỏ nhạt, phải nhìn kỹ mới thấy.

Cảm giác thỏa mãn ban đầu nhanh chóng bị thay thế bằng một sự tham lam lớn hơn.

Quá ít.

Thương Viễn Chu muốn để lại dấu vết của mình sâu hơn nữa, ví dụ như một vết cắn sau cổ, một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Hắn không muốn nhìn thêm, đang định quay người rời đi.

"Chờ đã," Quý Dư buột miệng thốt lên, rồi ngay lập tức hối hận.

Nhưng Thương Viễn Chu đã dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Quý Dư có chút ảo não, ánh mắt long lanh hỏi: "Anh chắc là đã qua kỳ mẫn cảm rồi chứ?"

Dù hỏi vậy, thực ra là Quý Dư vẫn còn nghi ngờ.

Nào có chuyện đêm qua còn vì kỳ mẫn cảm mà phải đến bệnh viện, sáng nay kỳ mẫn cảm đã qua nhanh như vậy, là kỳ mẫn cảm chứ có phải cảm sốt bình thường đâu.

Ngay cả sau khi hạ sốt, người ta vẫn thường cảm thấy mệt mỏi.

Chắc hẳn là vì Thương Viễn Chu quá bận rộn, tổng giám đốc của một công ty lớn không hề nhẹ nhàng giống như bộ phim trên TV được, không thể cứ ở nhà nghỉ ngơi mãi.

Vì thế, lúc nãy hơi quá khích nên mới thuận miệng nói ra chuyện về kỳ mẫn cảm.

Quý Dư đã chuẩn bị để nghe Thương Viễn Chu khẳng định lại, sau đó thì anh có thể yên tâm thoải mái xem phim, thư giãn mà không còn bất kỳ áp lực tâm lý nào nữa.

Nhưng vì hơi có chút áy náy, nên không dám nhìn thẳng, không cách nào đối diện với Thương Viễn Chu được.

"Thực ra thì không."

"Vậy..." Quý Dư ngẩn người chớp mắt: "Gì cơ?"

Thương Viễn Chu đáp: "Ban đầu định lừa em, nhưng vì em hỏi lần nữa, nên tôi mới nói thật."

Quý Dư không giấu được vẻ ảo não nữa, đang tự trách bản thân sao lại lắm mồm như vậy, Thương Viễn Chu cười nhẹ:

"Dù sao chúng ta vẫn ở chung, tôi không muốn vì kỳ mẫn cảm mà xảy ra bất kỳ chuyện gì."

Thương Viễn Chu thực sự cảm thấy kỳ mẫn cảm đã qua hẳn.

Nó đến rồi đi thật nhanh, giống như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội rồi bị dập tắt đột ngột, chỉ để lại đống tro tàn âm ỉ, chờ ngày bùng phát trở lại.

Không ai có thể tự ý kiểm soát được thời điểm kỳ mẫn cảm đến, Thương Viễn Chu cũng không ngoại lệ.

Hắn chỉ có một cảm giác mơ hồ thôi, một loại dự cảm.

Mà sửa lời muốn nói, cũng là vì thấy Quý Dư do dự, chắc là anh đang mong chờ điều gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!