Chương 2: (Vô Đề)

Quý Dư cảm thấy cái tên này nghe quen quen, nhưng lại không nhớ ra là nghe ở đâu.

Quý Bác Hãn nhìn anh, mặc kệ Quý Dư có biết người đó hay không nói: "Cậu đi theo tôi, lên gặp anh ta xin lỗi."

"Nếu mọi chuyện êm xuôi thì tốt, còn nếu vị kia buông nhà họ Quý không tha."

Quý Bác Hãn nghiêm túc nhìn chằm chằm Quý Dư: "Hậu quả cậu gánh không nổi, mà chúng tôi cũng không gánh được."

Thương Viễn Chu muốn triệt đường sống của nhà họ Quý, chỉ như việc nghiền nát một con kiến thôi.

Mọi người trong buổi tiệc đều nhìn chằm chằm đánh giá bọn họ, ngay cả những người không có giao tình với Quý Bác Hãn cũng nhìn sang, nhưng lại không có một ai dám lại gần dò hỏi.

Nếu chỉ một lần thì còn được, nhưng cứ là người trò chuyện cùng cậu út nhà họ Quý liền bị gọi đi, nói trắng ra là không cho nhà họ Quý thể diện.

Mọi người trong lòng đều nghĩ, nhà họ Quý xong đời rồi.

Tình hình trên tầng hai khác xa so với những gì mọi người tưởng tượng, người đàn ông mặc vest bạc đứng ở giữa, vóc dáng hắn rất cao, khoảng chừng 1m9, so với những người xung quanh cao hơn nhiều, lúc ánh mắt rũ xuống, sẽ mang theo cảm giác áp bách.

Ba người bị gọi lên đứng phía sau hắn nơm nớp lo sợ, bọn họ vừa lên tới đã bị kêu đứng ra một góc, sớm đã không còn vẻ hào hứng lúc đầu, ngoại trừ ba người này ra, xung quanh cũng có những người khác không dám nhúc nhích, không ai biết Thương Viễn Chu đang nghĩ gì.

Thực ra Thương Viễn Chu cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy.

Chỉ là hắn tùy ý đi ra tiện liếc mắt nhìn xuống một cái, sau đó liền thấy Quý Dư.

Cũng không khác gì trong trí nhớ lắm, chỉ là có hơi gầy.

Từ khi tốt nghiệp cấp ba hắn chưa từng gặp lại Quý Dư, 5 năm trôi qua, Thương Viễn Chu nghĩ rằng mình đã quên đi người ấy, không ngờ lại gặp lại Quý Dư tại buổi tiệc này.

Hắn trầm ngâm nhìn xuống, so sánh với người đang đứng bên cạnh Quý Dư nhận ra anh đã cao hơn rất nhiều.

Trưởng thành hơn, khí chất lại vẫn dịu dàng như vậy.

Thương Viễn Chu chỉ ra ngoài hít thở, thực ra bên trong vẫn còn có chuyện phải bàn, nhưng hắn đứng đó, không thể bước đi.

Trái tim khi nhìn thấy người nọ liền lỗi nhịp, đập như những cú đấm mạnh vào lồng ngực.

Quý Dư trở lại thành phố A, xuất hiện tại buổi tiệc, người không có nhiều mối quan hệ thương nghiệp như Quý Dư lại xuất hiện ở đây, mục đích là gì Thương Viễn Chu không cần phải nghĩ cũng biết.

Hắn nhìn Quý Dư nói chuyện với một nam nhân hơi lùn, đối phương nói gì đó, có vẻ như Quý Dư không nghe rõ.

Cho nên liền cúi đầu, nghiêng tai qua, tới gần hơn một chút, hai người chạm ly, tiếp tục cười nói với nhau, vậy mà Thương Viễn Chu lại cảm thấy có chút chói mắt.

Không phải nói chỉ muốn được tự do sao.

Vậy mà lại đi liên hôn với người khác à.

Đúng rồi, Quý Dư là Beta, người kia chắc cũng là Beta, không có vấn đề về pheromone, nên có thể kết hôn đúng không.

Thương Viễn Chu cảm thấy tim mình như muốn nổ tung, đầu óc quay cuồng vì những suy nghĩ hỗn loạn.

Vậy nên mới gọi phục vụ kêu người lên đây, ngăn cản hai người tiếp xúc, bỏ dở cuộc nói chuyện, đây rõ ràng là hành động theo bản năng mà Thương Viễn Chu có thể làm.

Hắn còn chưa biết nên mở lời thế nào với Quý Dư sau bao năm xa cách, đã kìm nén không được kêu hết người bên cạnh Quý Dư đi.

Giống như 5 năm trước, hắn không muốn để người khác lại gần Quý Dư.

Cảm giác này cơ hồ đã trở thành bản năng của Thương Viễn Chu.

Nó thuộc về d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt của một Alpha – hắn muốn đi xuống đó, trước mặt mọi người cắn vào tuyến thể ở cổ Quý Dư, rót pheromone của mình vào đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!