Chương 19: (Vô Đề)

Alpha trong kỳ mẫn cảm như thế nào, Quý Dư hầu như chưa từng thấy, ký ức duy nhất về điều đó là từ thuở nhỏ, mờ nhạt, cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Dù bác sĩ khuyên nên có người nhà ở bên cạnh, nhưng Quý Dư cũng chẳng phải người nhà thực sự.

Huống hồ một người thì bó thạch cao, một người thì đang trong kỳ mẫn cảm, ai chăm sóc ai còn chưa biết nữa.

Bác sĩ chắc cũng hiểu tình hình của anh, nên mới đề nghị có người để chia sẻ cảm xúc trong những lúc này?

Nghĩ lại mà xem, hôm đó Thương Viễn Chu bỏ bữa tối và vào thẳng thư phòng, chắc hẳn là hắn đã bắt đầu vào kỳ mẫn cảm mà chính bản thân cũng không hay biết, nhưng những bản năng mãnh liệt đã bắt đầu trỗi dậy.

Quý Dư chưa từng chăm sóc cho một Alpha nào trong kỳ mẫn cảm, nhất là một Alpha lần đầu tiến vào kỳ mẫn cảm mãnh liệt như vậy.

Nhưng lúc anh bị ngã khỏi lưng ngựa kia, chính Thương Viễn Chu lại là người lao vào cứu anh, còn giúp anh tắm rửa, chăm sóc và chuẩn bị những món ăn ngon trong suốt một tháng trời.

Thương Viễn Chu hiện đang trong kỳ mẫn cảm, Quý Dư không thể làm lơ được dù muốn thế nào đi nữa.

Nhưng mà...

Làm thế nào mới đúng đây...

Một người vốn dĩ chẳng mấy quan tâm đến chuyện Alpha, Omega hay Beta, hầu như không để ý đến chuyện giới tính thứ hai này, hiểu biết về Alpha cũng chỉ là những điều tình cờ nghe được từ người khác.

Làm sao mà biết được, cách tốt nhất để giúp một Alpha vượt qua kỳ mẫn cảm...

Đó chính là ân ái triền miên với người yêu, cắn vào tuyến thể của người yêu, trao đổi pheromone, cho đến khi cả hai cùng đạt c*c kh***.

Đối với những Alpha hung hãn trong kỳ mẫn cảm, cách hiệu quả nhất là xâm nhập sâu, chiếm hữu mạnh mẽ, không màng ngày đêm chiếm lấy đối phương, cho đến khi người kia hoàn toàn mang mùi hương của mình.

Beta ngây thơ buồn bã nằm sõng soài trên giường, trong khi rầu rĩ mà rơi vào trạng thái mơ màng.

Không chút để ý luồng pheromone thuộc về ai đó đã im hơi lặng tiếng len lỏi vào căn phòng qua khe cửa.

Lượng pheromone trong phòng ngày càng nồng, càng ngày càng nhiều, chúng háo hức chen chúc vào, không cần ai hướng dẫn, tự động quấn lấy người đang nằm chính giữa trên giường.

Khi chạm vào Beta, luồng pheromone như những sợi dây vô hình gặp phải con mồi, chúng run rẩy cuộn chặt lấy cơ thể kia.

Trên người Beta bao bọc bởi pheromone, chiếc gáy trắng nõn giờ đã trở thành điểm tập trung của vô số pheromone, lớp này chồng lớp khác.

Nếu những thứ này có hình dạng cụ thể, thì cổ của Beta kia sẽ trông như một mảnh đất đầy những gai nhọn đáng sợ.

Không khí xung quanh Quý Dư ngập tràn mùi hương say nồng của mùi rượu nho ẩn hiện trong đó, dù Beta có lẽ không thể ngửi thấy, nhưng gương mặt của Quý Dư lại dần ửng đỏ.

Giống như đang mơ màng lúc say.

Quý Dư cảm giác hình như mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng, ngủ cũng không yên giấc, trong mơ cứ lơ lửng suy nghĩ không biết mình đã quên điều gì.

Quên cái gì đây, mình vừa mới nghĩ gì nhỉ?

Hình như là đang lo cho Thương Viễn Chu trong kỳ mẫn cảm? Thương Viễn Chu đã bỏ bữa tối vì...

Bữa tối!

Anh giật mình tỉnh dậy, cả đêm qua lo lắng, mà Thương Viễn Chu còn chưa ăn gì.

Quý Dư chống tay lên trán, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, anh không nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy mình đã dậy quá sớm và giờ đang rất mệt mỏi.

Ban đầu Quý Dư nghĩ Thương Viễn Chu đã lớn rồi, biết tự lo cho bản thân nếu đói thì sẽ tự đi tìm đồ ăn.

Nhưng giờ nghĩ lại Thương Viễn Chu đang trong kỳ mẫn cảm, cơ thể sốt cao chắc chắn rất mệt mỏi, huống hồ bữa tối hôm qua còn là do chính Thương Viễn Chu đặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!