Hai ngày nay Quý Dư xem đủ thể loại phim, xem đến mức đầu óc quay cuồng rồi đành phải tạm dừng, trong khoảng thời gian đó anh cũng tình cờ gặp được dì giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa đúng giờ.
Dì giúp việc đến nhà hai ngày một lần, cuối tuần sẽ nghỉ, vì vậy trước đây Quý Dư chưa bao giờ gặp bà, trừ phòng làm việc không cần dọn dẹp thì những nơi khác đều được lau dọn sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, bổ sung các vật dụng sinh hoạt.
"Tiểu Ngư lại đang xem TV à?" Dì giúp việc là một phụ nữ trung niên hơi tròn trịa, họ Nhậm, cũng là một Beta, cười lên sẽ híp mắt, nhìn rất thân thiện.
Quý Dư lắc đầu, tắt TV rồi đứng lên: "Không xem nữa đâu, để cháu giúp dì Nhậm dọn dẹp."
Dì Nhậm liên tục xua tay: "Cháu làm sao được, đừng nói cháu là chủ nhà, mà cháu còn đang bó bột nữa kìa."
Bà vừa lau chùi đồ đạc vừa nói: "Bị thương thì phải nghỉ ngơi cho khỏe, như vậy mới mau lành, mà nói thật, Tiểu Ngư cháu nên ra ngoài đi lại nhiều hơn một chút, hít thở không khí trong lành, cháu xem này cả ngày ở trong nhà, người cháu trông kém lắm rồi."
Phía sau không có bất kỳ phản hồi nào, dì Nhậm quay đầu lại thì thấy Quý Dư đứng yên tại chỗ nhìn mình, ánh mắt mang theo chút hoài niệm như đang nghĩ gì đó.
Dì Nhậm cười trừ: "Xem dì này, ở nhà quen miệng nói mấy đứa nhỏ rồi, Tiểu Ngư đừng để bụng nhé."
Quý Dư lấy lại tinh thần, nhìn dì Nhậm với ánh mắt ấm áp, cười nhẹ: "Dì nói đúng, cháu nên ra ngoài đi lại một chút."
"Đúng rồi đấy, nhưng trên đường đi cẩn thận nhé, đừng để ai va vào tay đấy." Được thuận theo, dì Nhậm lại vui vẻ cười toe toét.
Quý Dư không nói gì thêm, cầm chìa khóa rồi bước ra cửa.
Hôm nay là thứ năm, bây giờ lại đúng giờ tan làm, Quý Dư không chọn lái xe, mà quyết định ngồi tàu điện ngầm.
Anh có thói quen tiết kiệm, nếu không cần thiết, sẽ cố gắng tiết kiệm từng chút một.
So với dự tính của Quý Dư không khác là bao, khá ít người, chỗ ngồi còn nhiều.
Từ trung tâm thành phố nhộn nhịp, đến nơi ngoại thành thưa thớt, Quý Dư dừng trước một cửa hàng hoa nhỏ.
Chủ cửa hàng thấy anh thì hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nở nụ cười: "Là cậu à, lâu rồi không thấy, sao lại băng bó tay thế này?"
"Không cẩn thận ngã thôi." Quý Dư trả lời ngắn gọn, khác hẳn với vẻ ngoài hào hoa, lẻo miệng khi ở công ty.
Chủ tiệm hỏi: "Vẫn như cũ à?"
"Vâng." Quý Dư mặt hơi buồn, rút điện thoại ra trả tiền.
Anh bỏ lại điện thoại vào túi, một tay cầm bó hoa chủ tiệm đưa, đi một lát, liền đến nghĩa trang.
Ngày không nắng, bầu trời xanh trong, gió ấm áp thổi qua vạt áo của Quý Dư, mang theo những cánh hoa màu vàng rơi xuống bia mộ màu đen.
Trong bức ảnh đen trắng là hình ảnh bà lão hiền từ, người giúp việc cũ của nhà họ Quý.
Quý Dư từ nhỏ đã bị gia đình bỏ mặc trong một thời gian dài, chính nhờ bà ấy mà anh mới không trở nên cô độc, hậm hực, không biến thành một kẻ điên loạn.
Đối với Quý Dư, bà ấy như là mẹ đẻ, là người duy nhất trong nhà họ Quý yêu thương Quý Dư như mẹ ruột.
Đáng tiếc bà đã nghỉ việc từ khi anh còn học cấp hai vì tuổi cao sức yếu, thực ra bà đã nên đi từ lâu rồi, chỉ vì không yên tâm về Quý Dư nên mới ở lại thêm.
Quý Dư chỉ biết được bệnh tình của bà từ khi vào cấp ba.
Anh đã nghĩ ra rất nhiều cách để kiếm tiền, ăn uống tiết kiệm, giúp bạn bè làm việc vặt, làm bài tập, thậm chí cả việc vi phạm nội quy trường học như lén bán thuốc lá, đồ ăn vặt trong ký túc xá, làm giả giấy xin phép nghỉ để đi bán hàng, lấy tiền giúp bạn bè nấu ăn.
Học sinh ở trường Bách Lâm đều là con nhà giàu, Quý Dư đã lợi dụng điều đó để kiếm thêm tiền, anh không giữ lại một đồng nào mà đưa hết cho gia đình bà.
Dù gia đình nói rằng họ sẽ chăm sóc bà thật tốt, Quý Dư nên tập trung vào việc học, Quý Dư vẫn quyết tâm làm mọi thứ có thể.
Anh chỉ muốn làm một điều gì đó để đền đáp bà, người đã cho anh một cuộc sống thứ hai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!