Vì đang nghỉ phép nên không phải lo nghĩ về công việc, cuộc sống của Quý Dư trở nên chậm rãi hơn.
Sau khi suy nghĩ một hồi thì không về nhà trước, mà quyết định về lại phòng trọ của mình.
Khi xuống xe chuẩn bị thanh toán, Quý Dư tiện tay nhìn đồng hồ, 9 giờ 50, còn sớm.
Chìa khóa anh đã mang theo từ sáng lúc ra khỏi cửa, lúc bước vào nhà, Quý Dư cảm thấy như đã trải qua rất nhiều năm tháng.
Cảm giác giống như vừa đi du lịch xa trở về, ngôi nhà vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhưng tâm trạng lại rất thoải mái.
Quý Dư tưới nước cho cây xanh, rồi bắt đầu dọn dẹp căn phòng đã lâu không có người ở.
Anh chỉ có một mình, làm mọi việc một cách đơn giản, không cầu kỳ, chỉ lau sơ qua, lau mặt bàn bằng khăn giấy ướt.
Trong lúc Quý Dư đang dọn dẹp thì điện thoại reo lên, giai điệu nhạc chuông là một bài hát tiếng Anh du dương, cái tên Thương Viễn Chu hiện lên trên màn hình.
"A Chu?"
Giọng điện thoại bên kia vẫn trầm ổn như thường, "Sao em vẫn chưa về?"
"Xin nghỉ gặp chuyện gì sao?"
Quý Dư sửng sốt, nhanh chóng đáp: "Tôi về ngay đây, A Chu quên mang gì sao, tôi mang qua công ty cho anh."
"Không phải," Thương Viễn Chu nhìn vào màn hình theo dõi trống không của phòng khách, nhíu mày, "Tôi mang bữa sáng qua cho em, gõ cửa mãi không ai trả lời nên gọi điện."
Hắn đoán là Quý Dư xin nghỉ nên về sớm rồi gọi người mang bữa sáng qua.
Thực ra người mang cơm vẫn chưa tới, Thương Viễn Chu chỉ muốn biết tình hình của Quý Dư qua camera theo dõi trước khi gọi điện.
Nhưng chắc người mang cơm cũng sắp đến nơi rồi.
Thương Viễn Chu không cần cứ nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, hắn bận lắm, nên không thể xác định chính xác Quý Dư có ở trong phòng hay không.
Hắn đã lắp camera theo dõi ở phòng khách và hành lang, nhưng không lắp ở phòng của Quý Dư.
Có lẽ Thương Viễn Chu cũng biết, nếu lắp camera ở phòng của Quý Dư, thứ đó có vẻ sẽ hơi đáng ngờ.
Chỉ là hắn có bệnh, là kiểu người thích chiếm hữu và kiểm soát quá mức thôi, chứ không phải b**n th**.
Dù ý tưởng này nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng Thương Viễn Chu vẫn quyết định kìm nén lại.
Quý Dư nghe vậy hơi ngạc nhiên, "Tôi về phòng trọ của mình, đã mấy ngày rồi tôi chưa tưới nước cho cây Trúc Quy Bối, về nhìn một chút."
"A Chu anh bảo người ta để đồ ở cửa được không?"
Thương Viễn Chu: "Tôi sẽ bảo người đó qua chỗ em luôn, tiện thể mang luôn cây Trúc Quy Bối về nhà đi."
Quý Dư mím môi, giọng điệu tuy nhẹ nhàng, nhưng lại từ chối: "Không cần đâu, để nó ở đây đi."
Thương Viễn Chu im lặng một lúc: "Mang về không tốt à?"
"Tôi chỉ nói vậy để em khỏi phải thường xuyên qua tưới nước."
Quý Dư: "Cũng không xa lắm, chuyển đi chuyển lại cũng phiền phức, hơn nữa hình như phòng khách cũng không có chỗ để."
Thương Viễn Chu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!