Tuy Thương Viễn Chu không phải là cậu ấm sinh ra đã mười ngón tay không dính nước, nhưng Quý Dư vẫn thấy khó hình dung ra việc Thương Viễn Chu giúp mình tắm rửa.
Khi nói ra lời đó, đại não của anh không hề suy nghĩ nhiều, nhưng khi đợi Thương Viễn Chu đồng ý, Quý Dư lại hoảng hốt.
Trên mặt Quý Dư thoáng chút lúng túng và xấu hổ: "Không được đâu, việc này thực sự phiền anh quá rồi."
Thấy mình đã lỡ lời, Quý Dư đành phải tìm cách từ chối bằng một cách khác.
"Không phiền." Giọng Thương Viễn Chu trầm trầm, "Lại đây."
Giọng hắn vừa bình tĩnh vừa chậm rãi, nghe có vẻ thân thiện khiến người khác thoải mái, nhưng lại mang theo cảm giác không cho phép từ chối.
Quý Dư cắn nhẹ môi, lòng vừa thấp thỏm vừa hồi hộp, đi theo Thương Viễn Chu về phía phòng tắm.
Việc tắm rửa, c** q**n áo trong tình huống bị bó bột trở nên vô cùng khó khăn.
Quý Dư không thể động vào tay, vì mới bị thương, cần cố định để tránh va chạm làm sưng tấy hoặc nhiễm trùng.
Vết thương của anh ở gần khuỷu tay, khi rửa vết thương và bó bột người ta thường kéo ống tay áo lên, Quý Dư thấy Thương Viễn Chu cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, "Quần áo khó cởi lắm, hay thôi vậy."
Thương Viễn Chu không nói gì, quay người đi ra ngoài.
Một lát sau, trở lại với một cái kéo trong tay.
Cái kéo sắc bén lạnh lẽo, khiến Quý Dư cảm thấy mình ban nãy có lẽ bị ma nhập mới đề nghị Thương Viễn Chu giúp mình tắm.
Quý Dư vẫn còn mặc áo bành tô, đó là một bộ đồ hai lớp, bên ngoài là áo bành tô đen, bên trong là sơ mi trắng.
Thương Viễn Chu đặt kéo sang một bên, rồi đưa tay cởi những nút áo trên áo bành tô của Quý Dư.
"Tôi tự làm được."
Quý Dư bối rối vươn tay định tự cởi nút áo, nhưng tay Thương Viễn Chu vẫn chưa rút lại, thay vì chạm vào nút áo, tay anh lại chạm vào tay Thương Viễn Chu.
Anh như bị điện giật vội rụt tay lại: "Xin, xin lỗi, để tôi tự làm đi."
"Đừng nhúc nhích."
Thương Viễn Chu hơi cúi đầu, động tác tay chậm rãi lại cẩn thận cởi từng nút, dáng vẻ chú tâm không giống như đang cởi nút áo…
Mà giống như đang mở một món quà quý giá vậy.
Quý Dư lắc đầu cố gắng xua tan những ý nghĩ kỳ lạ đó, suy nghĩ vớ vẩn thật, bản thân cũng chẳng phải quà tặng.
Nếu Thương Viễn Chu nhận được món quà này, chắc chắn sẽ ném thẳng vào thùng rác mất.
Quý Dư tự cười với ý nghĩ của mình, nhưng nụ cười chưa hiện hữu trên mặt đã nhanh chóng tắt lịm, cảm thấy hơi lo lắng.
Vì lúc nãy chạm vào tay nhau, anh nhận ra tay Thương Viễn Chu thật sự rất nóng, không phải là do ảo giác.
Quý Dư trộm nhìn sắc mặt Thương Viễn Chu, "A Chu, có phải anh bị sốt không?"
"Lúc nãy chạm vào tay anh nóng lắm."
"Tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra nhé, hôm nay không tắm cũng chẳng sao."
Ánh mắt Thương Viễn Chu dừng lại ở vết thương trên tay Quý Dư, khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng Quý Dư lại cảm thấy như mình đang bị chế giễu.
Giọng yếu đi một chút, bổ sung: "Tôi sẽ lái xe đưa anh đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!