Chương 12: (Vô Đề)

"Cái đó, người đi theo đến bệnh viện đâu rồi?"

Quý Dư nhìn xung quanh, hỏi Thương Viễn Chu.

Thương Viễn Chu đáp: "Đi trước rồi."

Quý Dư cũng không quan tâm lắm, anh không thích ánh mắt của người đó, ừ một cái rồi không hỏi thêm gì nữa, thậm chí còn không hỏi đối phương là ai.

Khi hai người ra khỏi bệnh viện, Quý Dư có thêm một chiếc nẹp tay, dây treo nẹp quấn quanh cổ anh, khiến tay phải bị treo lơ lửng trước ngực.

Quý Dư cảm thấy hơi bất tiện, ngập ngừng nói: "Tôi nghĩ không cần phải treo thế này đâu, bác sĩ cũng nói chỉ là nứt xương nhỏ, dùng thạch cao cố định bốn bên là đủ rồi."

Thương Viễn Chu đáp: "Bác sĩ cũng nói, treo lên để tránh va chạm và sưng tấy."

Quý Dư liếc mắt nhìn Thương Viễn Chu, nếu không phải Thương Viễn Chu nhất quyết muốn như vậy, bác sĩ cũng sẽ không yêu cầu treo nẹp.

Có hơi do dự, không dám nói thẳng ra: "Thật sự không thoải mái lắm."

"Hơn nữa nhìn tôi không giống bị nặng đến vậy," Quý Dư bất đắc dĩ vặn vẹo cánh tay đang bó bột, "Có hơi khoa trương."

Một bàn tay dừng lại trên cánh tay chưa bó bột của anh, lực đạo nhẹ nhàng.

Thương Viễn Chu cúi đầu nhìn tay anh, giọng nói trầm xuống: "Nghe lời."

Trong lòng Quý Dư thoáng qua một cảm xúc kỳ lạ, thật nhẹ nhàng, như lông chim rơi xuống đất, lại giống như tim đập nhanh đến hoảng hốt.

Thương tổng, đúng là một người sếp không tồi.

Đối xử với nhân viên rất tốt.

Hai người đi đến bãi đậu xe, bất ngờ thay, Thương Viễn Chu trực tiếp lấy chìa khóa xe từ tay tài xế, bây giờ đương nhiên chỉ có hắn lái xe trở về.

Quý Dư cũng không muốn ngồi ở ghế sau, cứ như Thương Viễn Chu đã trở thành tài xế riêng của anh vậy.

Anh đi vòng qua mở cửa ghế phụ, Thương Viễn Chu đi đằng sau, chân hơi đổi hướng, rồi tự nhiên đổi sang vị trí lái xe.

Quý Dư hơi khó khăn dùng một tay kéo dây an toàn, nhưng dây quá ngắn, anh định kéo hết ra, nhưng một tay khó mà làm được.

Thương Viễn Chu nhíu mày, nhận lấy dây an toàn từ tay anh.

Quý Dư định nói lời cảm ơn, thì thấy Thương Viễn Chu lại thả dây an toàn ra, "Cảm...?"

Thương Viễn Chu đáp: "Ngồi ghế sau đi, đai an toàn đè lên nẹp sẽ không thoải mái."

Quý Dư lắc đầu từ chối: "Vòng từ dưới lên là được rồi, sẽ không đè lên đâu."

"Hơn nữa anh lái xe mà tôi lại ngồi ghế sau thì làm sao được."

Thương Viễn Chu cười nhạt liếc nhìn anh: "Sao lại không được, hay là em muốn bồi tôi à?"

Nếu là người khác, nghe được câu nói đùa này, chắc chắn sẽ cười gật đầu, nói đúng vậy, đúng là muốn bồi Thương Viễn Chu thật.

Quý Dư há hốc mồm, muốn nói, nhưng lại không nói được gì.

Lo Thương Viễn Chu thực sự nghĩ anh muốn hắn làm tài xế cho mình.

Đột nhiên trán đau nhói, trước mắt là hình ảnh Thương Viễn Chu rút tay lại, bên tai vang lên giọng nói của hắn: "Yên tâm đi, tôi không nhỏ nhen đến mức cho rằng việc lái xe là tôi đang làm tài xế đâu."

Quý Dư đưa tay xoa trán vừa bị búng, ánh mắt vô cùng hoang mang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!