Chương 98: Xin hãy bảo vệ cho cậu và Tiêu Lộng thêm một lần nữa

Sau khi Tiêu Văn Lan tay chân mềm nhũn bò ra khỏi đường hầm, thấy bên ngoài toàn là Hắc Giáp Vệ, hắn ta mới yên tâm.

Từ nhỏ đến lớn, không có việc gì mà anh hắn ta không giải quyết được. Anh hắn ta đã đến thì chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Chưa được ăn tối, lại không ngủ được, từ cung chạy đến cửa vào đường hầm, rồi từ đường hầm chạy ra ngoài, lăn lộn suốt cả đêm. Tiêu Văn Lan đã kiệt sức, lưng ướt đẫm mồ hôi, ngồi bên ngoài thở hồng hộc nghỉ ngơi một lúc, lúc này mới nhận ra con ngựa Huyền Vân của Tiêu Lộng cũng đang ở đây.

Cây cung dài của Tiêu Lộng đang treo trên Huyền Vân.

Đó là một cây cung đặc chế, còn khó kéo hơn cung cứng hai thạch(*), tầm bắn cũng xa hơn nhiều.

(*) Cung có lực kéo khoảng 120-160 kg.

Bình thường Tiêu Văn Lan khó mà thấy được cây cung đó, nói gì đến việc chạm vào, nhìn một lúc thì thèm thuồng, đứng dậy vòng tới vòng lui chỗ con Huyền Vân, sợ bị ngựa đá nên không dám đến gần để lấy xuống xem.

Cho đến khi phát hiện ra bóng dáng An Vương, thấy động tác của y, Tiêu Văn Lan không chút nghĩ ngợi, chụp lấy cây cung dài, tay vững vàng đặt tên, kéo dây và bắn.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc hắn ta hoàn toàn trống rỗng, tim đập loạn xạ, chỉ biết rằng nhất định phải ngăn chặn An Vương.

Cho đến khi mũi tên bắn ra, Tiêu Văn Lan mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm.

An Vương nhìn chằm chằm Tiêu Văn Lan, há miệng định nói gì đó, nhưng miệng không ngừng tuôn ra dòng máu đỏ tươi, không nói thành lời, tầm nhìn trước mắt như phủ một lớp sương mù, dần trở nên mờ mịt.

Tham vọng vương quyền bá nghiệp, công trạng vĩ đại ngàn năm đã trong tầm tay…

Công thành danh toại, rõ ràng đã gần ngay trước mắt.

Vậy mà, tất cả lại bị hủy hoại bởi một kẻ phế vật mà y khinh thường.

Nhưng An Vương đã không còn nhìn rõ bóng người cầm cây cung dài sau màn sương mỏng kia nữa, y loạng choạng bước về phía trước hai bước, rồi không còn sức chống đỡ, ngã phịch xuống bụi đất.

Cận vệ của An Vương lập tức đỏ mắt: "Báo thù cho Vương gia!"

Tiêu Văn Lan bừng tỉnh, vội ôm lấy cây cung dài trong tay chạy một mạch, trốn sau lưng Hắc Giáp Vệ.

Xung quanh lập tức rơi vào hỗn loạn.

Tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ, tiếng chém giết gần như vang lên cùng lúc.

Khi tin tức truyền đến trước cổng Vĩnh Định, Triển Nhung vung tay, nghiêm nghị hét lớn: "Kẻ phản nghịch An Vương đã chết! Các ngươi còn không mau đầu hàng!"

Quân phản loạn vốn đã rã rời hoàn toàn mất kiểm soát, một giây sau, cổng thành bị đẩy tung, Hắc Giáp Vệ như nước lũ tràn vào trong thành.

Trời đã hửng sáng, làn sương mỏng dần tan đi. Triển Nhung vung tay hất văng máu trên lưỡi kiếm, lau sạch vết máu trên mặt, rồi nhìn về phía lối ra của đường hầm.

Không biết tình hình của chủ tử ra sao rồi?

Lại chịu thêm một đòn nữa, Bùi Hoằng rên rỉ, cảm giác như xương sườn bị gãy thêm vài cái, khóe miệng bầm tím không kiềm chế được mà rỉ máu.

Người của Cảnh Vương ở ngay đường đi phía sau, nhiều lần muốn lao lên giúp nhưng bị ám vệ của Tiêu Lộng chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ tử bị đánh ngay trước mắt.

Nhìn bộ dạng thảm hại của Bùi Hoằng, Chung Yến Sanh mới cảm thấy nguôi giận phần nào: "Ca ca, bắt sống Cảnh Vương, chúng ta ra ngoài thôi."

Tiêu Lộng tặc lưỡi một tiếng.

Nghe thấy lời của Chung Yến Sanh, khóe miệng Bùi Hoằng nhếch lên, thoáng hiện nụ cười phong lưu quen thuộc: "Tiểu Sanh, ta không muốn bị bắt sống đâu."

Rơi vào tay Tiêu Lộng, có lẽ còn kinh khủng hơn cả cái chết.

Chung Yến Sanh mặt không biểu cảm nói: "Tình thế đã thay đổi rồi, Cảnh Vương Điện hạ, bây giờ ngươi không còn lựa chọn nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!