Ngay khoảnh khắc giọng nói quen thuộc lọt vào tai, cả người Chung Yến Sanh dựng hết tóc gáy, rùng mình một cái.
Tiêu Văn Lan thậm chí còn không thể phát ra âm thanh, tay chân mềm nhũn, run rẩy nắm lấy cột hành lang ngồi thụp xuống.
Người trước mặt mặc áo lông cáo, cả người bông xù, dáng vẻ hoảng sợ cực kỳ giống một chú chim sẻ tròn trĩnh đang dựng lông. Bùi Hoằng nhìn phản ứng của cậu, dường như mỉm cười một chút, rồi đưa tay định chạm vào vai cậu.
Chung Yến Sanh run rẩy, tránh khỏi tay hắn ta, nhanh chóng hướng mắt về phía sau lưng hắn ta để tìm ám vệ theo bên cạnh.
Cậu không tìm thấy ám vệ, mà lại nhìn thấy một người quen thuộc hơn.
Chung Tư Độ.
Dù đã đoán trước, nhưng khi nhìn thấy Chung Tư Độ, Chung Yến Sanh vẫn ngẩn người.
"Không cần tìm nữa."
Bùi Hoằng thấy động tác né tránh của cậu, ngón tay dừng lại một chút rồi rụt về. Chung Tư Độ lặng lẽ theo sau Cảnh Vương, xách theo một chiếc đèn lồng. Trong ánh sáng mập mờ, Chung Yến Sanh không nhìn rõ được biểu cảm của Bùi Hoằng.
Giọng nói của hắn ta khi nói chuyện với Chung Yến Sanh vẫn dịu dàng như trước: "Tiểu Sanh, nếu muốn họ sống thì ngoan ngoãn một chút."
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu qua người Bùi Hoằng, vừa vặn soi lên khuôn mặt của Chung Yến Sanh.
Cậu mím chặt môi, im lặng nhìn Bùi Hoằng và Chung Tư Độ. Trong mắt không biết là nước mắt hay gì khác mà lấp lánh những tia sáng nhỏ vụn, ánh lửa chiếu vào đôi mắt trong veo, tinh khiết ấy, khiến Bùi Hoằng gần như lập tức dời mắt đi.
Một lúc sau, Bùi Hoằng lại quay đầu, hướng mắt về phía Tiêu Văn Lan đang đứng sau Chung Yến Sanh, cười nhẹ: "Tiêu Nhị thiếu gia, lá gan của ngươi lớn hơn ta tưởng đấy."
Cổ Tiêu Văn Lan lạnh ngắt, Bùi Hoằng vốn luôn gần gũi nay đột nhiên trở nên vô cùng xa lạ. Hắn rùng mình một cái, rụt cổ nấp sau lưng Chung Yến Sanh.
Bùi Hoằng vừa định cho người mang Tiêu Văn Lan đi, thì Chung Yến Sanh bỗng dưng nghiêng người, bảo vệ Tiêu Văn Lan chặt chẽ phía sau.
Bùi Hoằng khựng lại.
Từ trước đến nay, Định Vương Tiêu gia luôn khiến hoàng thất đau đầu vô cùng. Bùi Hoằng từng tiếp cận Tiêu Văn Lan chỉ để xem người này rốt cuộc là thật hay giả. Sau khi tiếp xúc nhiều lần, hắn ta đã cho ra kết luận —— Tiêu Văn Lan thật sự chỉ là một tên vô tích sự, không học vấn, nhát gan sợ phiền, lại còn ham ăn lười làm.
Cho dù có chút quan hệ huyết thống, Tiêu Lộng cũng vô cùng ghét bỏ người em họ bất tài này.
Một kẻ vô dụng như vậy, hôm nay có thể giả say thoát thân đã là cực hạn khả năng rồi, muốn làm hơn thế nữa thì không thể.
Bùi Hoằng thu quạt lại, mỉm cười, giọng điệu ôn tồn: "Đêm nay cũng muộn rồi, mấy ngày nay Tiểu Sanh đều chủ trì việc triều chính, bận rộn mệt nhọc như vậy, nên nghỉ ngơi chút đi."
Chung Yến Sanh vẫn không lên tiếng, đối mắt với Chung Tư Độ một cái rồi dừng lại trên người Bùi Hoằng, nhẹ nhàng mở miệng: "Cảnh Vương Điện hạ."
Động tác cất bước của Bùi Hoằng khựng lại.
Giọng nói của thiếu niên phía sau rất nhỏ, nhẹ nhàng như gió thoảng qua: "Ta vốn rất tin tưởng ngươi."
"…"
Bùi Hoằng và Chung Tư Độ rời đi, nhưng bên ngoài điện Lan Thanh lại xuất hiện thêm nhiều khuôn mặt xa lạ.
Chung Yến Sanh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Ngoài trời quá lạnh, cậu đỡ Tiêu Văn Lan chân tay đã mềm nhũn vào phòng, rót cho hắn một chén trà.
Tiêu Văn Lan ngây ngốc nhận lấy chén trà, đầu óc vẫn còn đần độn: "Cảnh Vương Điện hạ, luôn giả vờ sao? Sao Thế tử phủ Hoài An Hầu cũng ở đó?!"
Chung Yến Sanh buồn bực, cũng rót cho mình một chén trà: "Ta không biết."
Ngày Bùi Hoằng đến viện trợ, Chung Yến Sanh đã rất vui mừng, chạy như bay ra khỏi cung để đón tiếp Bùi Hoằng đang phong trần mệt mỏi.
Trong triều đình tranh cãi nảy lửa, các đại thần đều nghi ngờ ý đồ của Bùi Hoằng, ngay cả Vệ Lăng cũng nghi ngờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!