Triển Nhung mấp máy môi, chỉ một giây mà trong đầu đã hiện lên vô số từ ngữ, muốn nói rồi lại thôi. Ngay lúc đó, cận vệ bên ngoài đột nhiên lao vào sân giải nguy: "Vương gia, tiểu công tử đó đến biệt viện rồi ạ!"
Cuối cùng cũng tới!
Triển Nhung thở phào nhẹ nhõm. Theo hiểu biết của hắn về Vương gia, khi tâm trạng của ngài ấy không tốt, dù không có liên quan trực tiếp tới tiểu công tử kia thì ít nhiều gì cũng dính líu một chút.
Tiêu Lộng hơi giật chân mày, không dễ nhận ra.
Tâm trạng không tốt của hắn quả thực không liên quan tới Chung Yến Sanh lắm, nhưng Chung Yến Sanh thất hẹn không tới khiến hắn vốn đã không vui càng thêm bực mình.
Cơn đau đầu vẫn tiếp tục hành hạ hắn như một sợi dây căng chặt, từng cơn đau buốt dữ dội khiến hắn bực bội đến mức muốn giết người.
Mùi hương trên người đứa nhỏ đó có thể làm dịu hắn lại.
Nhưng nếu cứ thế cho phép Chung Yến Sanh vào thì mặt mũi để đâu cho hết?
Định Vương Điện hạ vẫn không động đậy, yên vị ngồi trên xe lăn. Hắn không chỉ không vội vàng mời bảo bối giảm đau vào cửa, mà còn gác chân lên, nhàn nhã cầm sách lật thêm một trang, giọng điệu nhạt nhẽo: "Để tên đó đợi."
Đây là hậu quả của việc đến muộn.
Để cậu đợi một canh giờ đi, dù sao con chim sẻ nhỏ đó cũng rất ngoan ngoãn.
Nghe thấy vậy, thân vệ vốn đã cúi đầu càng cúi thấp hơn, ngập ngừng một chút, không dám đi ngay để truyền mệnh lệnh.
Tiêu Lộng nhướng mày: "Ngươi muốn cầu xin cho tên đó?"
"Bẩm Vương gia, thuộc hạ không dám." Thân vệ nuốt nước bọt, hắn có dự cảm rằng nếu nói lời này sẽ có chuyện gì khủng khiếp xảy ra, nhưng lại không thể không nói, đành phải cắn răng, nhẹ giọng: "Thật ra, tiểu công tử đó vừa đến biệt viện giao mấy món đồ xong, thì đi rồi ạ…"
Tiêu Lộng: "…"
Tiếng lục đục trong sân dừng lại, một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Triển Nhung cúi đầu không thở nổi, cảm giác những ngày tháng này không thể trôi qua nổi nữa.
Ông trời muốn hại hắn.
Tiêu Lộng chậm rãi lặp lại: "Giao vài món đồ, rồi rời đi?"
Thân vệ rút ra một cái gói đã mở từ sau lưng rồi bày lên mặt đất, bên trong là vài dụng cụ làm vườn như xẻng, cuốc, vừa nhìn đã biết không phải cho Tiêu Lộng.
Cảm nhận được ánh mắt trên đầu ngày càng lạnh, thân vệ run tay, vội vàng lấy ra hai chiếc hộp còn lại.
Hộp lớn là hộp đựng thức ăn, hộp nhỏ hơn khá tinh xảo. Hắn dâng hai tay lên, cúi đầu sát đất: "Vương gia có muốn xem thử một chút không ạ? Đều đã kiểm tra rồi, không có gì bất thường."
Tiêu Lộng không nhìn, lạnh lùng nói: "Vứt đi."
Thân vệ: "Vâng!"
Vừa quay người đi, lại nghe thấy: "Mang lại đây."
Thân vệ sớm đã đoán được sẽ có câu này, trong lòng muốn cười nhưng không dám, quay lại đưa hai chiếc hộp lên, đầu tiên mở hộp thức ăn: "Vương gia, đã kiểm tra độc."
Tiêu Lộng ừ một tiếng, thờ ơ liếc nhìn hộp thức ăn.
Là bánh hạt thông bách hợp được làm rất tinh xảo, có lẽ do để lâu nên không còn đẹp như lúc vừa ra lò, nhưng vẫn xinh xắn, cánh hoa tinh xảo, trông khá dễ thương.
Tiêu Lộng không hứng thú với đồ ngọt, cầm một cái nếm thử. Bánh bách hợp đã nguội nhưng hương vị không bị ảnh hưởng nhiều, chỉ là hơi ngọt quá. Hắn nhận khăn Triển Nhung đưa lau tay, không mặn không nhạt nhận xét: "Mấy món này trẻ con mới thích."
Chuẩn bị kỹ lưỡng một bộ dụng cụ cho bác Vương, còn hắn thì được cái này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!