Chương 8: Vừa rồi nhà ngươi bước chân trái vào viện trước đúng không?

Xe ngựa chạy bình bình trên đại lộ. Dù có rèm dày che chắn, Triển Nhung vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu của người bên trong, bèn quan tâm hỏi: "Chủ tử, có cần thuộc hạ đi đánh Nhị thiếu gia một trận không?"

Trước đây cũng không phải là chưa từng đánh, nhưng từ nhỏ Tiêu Văn Lan đã quen thói ăn không ngồi rồi, không muốn làm mà đòi có ăn, còn bị người ta tận lực nuôi thành kẻ vô dụng, ăn đánh cũng chẳng nhớ lâu.

Tiêu Lộng xoa nhẹ huyệt thái dương: "Gọi người đi trông chừng nó cho kỹ."

"Có cần nhắc Nhị thiếu gia đừng gây chuyện không ạ?"

Tiêu Lộng giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Nhắc nó đừng chọc giận ta."

"…Vâng."

Tiêu Lộng ngồi trên chiếc xe lăn được cố định, đôi mắt phủ một lớp lụa mỏng. Ở trên xe ngựa không thoải mái lắm, hắn lười biếng không muốn nghĩ về những chuyện phiền phức đó nữa.

Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh người quỳ bên cạnh Tiêu Văn Lan trong đám phá gia chi tử kia.

Mắt hắn chưa hoàn toàn hồi phục, qua một lớp lụa mỏng, thị lực mơ hồ nên nhìn xa không rõ. Chỉ cảm thấy mái tóc của đứa nhỏ đó hơi rối, trông mềm mại vô cùng. Khiến hắn nhớ đến con chim nhỏ bay vào biệt viện Trường Liễu vài ngày trước.

Tối qua, báo cáo về con chim nhỏ đó đã được đưa lên bàn làm việc của Tiêu Lộng.

Hôm đó, cậu cùng xe ngựa của phủ An Bình Bá tới, ám vệ đã tới phủ An Bình Bá điều tra, phát hiện đúng là có một đứa con nuôi tên "Điều Điều". Người trong phủ nói vị thiếu gia nuôi này xinh đẹp hơn người, nhưng sức khỏe không tốt, rất ít khi lộ diện.

Những năm gần đây, phủ An Bình Bá ngày càng đi xuống, trong triều không có tiếng nói. Trước đây khi Tiêu Lộng về kinh, bọn họ vội vàng gửi vài mỹ nhân tới nhưng đều bị Triển Nhung đuổi về.

Có lẽ nghe tên khốn kia đồn rằng Tiêu Lộng thích đàn ông, nên An Bình Bá bèn gửi con nuôi tới.

Nhóc đáng thương.

Ngón tay vô thức gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn, Tiêu Lộng nói: "Hành động nhanh lên, xong sớm về sớm."

Triển Nhung đã theo Tiêu Lộng nhiều năm, biết Vương gia luôn làm việc nhanh gọn, chưa bao giờ ra lệnh dư thừa như vầy. Hắn nhạy bén hỏi: "Chủ tử vội về là vì tiểu công tử Điều Điều kia phải không?"

Có vẻ như sắp tới giờ tiểu công tử đó tới biệt viện rồi.

Tiêu Lộng cười lạnh: "Sao có thể, cứ đánh xe đi."

Câu trả lời khác với dự tính, Triển Nhung gãi gãi mũi, cũng thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.

Đúng vậy, làm sao có thể chứ.

Một bên khác, sau khi xe Tiêu Lộng rời đi thì mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, dìu nhau đứng dậy, lau mồ hôi trán.

Đặc biệt có Tiêu Văn Lan là tay chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt: "Toang rồi toang rồi, ta chết chắc rồi… Các vị, hôm nay không uống rượu được nữa, ta đi trước một bước!"

Những người khác rất đồng cảm với Tiêu Văn Lan, tỏ vẻ hiểu rõ: "Mau về nhà đi, Tiêu huynh."

"Ôi chao, xui xẻo làm sao mới gặp phải sát thần này."

"Tiêu gia yên tâm về đi, chúng ta sẽ chăm sóc tốt Chung tiểu Thế tử!"

Chung Yến Sanh thấy họ nói chuyện rôm rả, quay đầu trông thấy Vân Thành đứng ở góc phố đối diện ngó ngó qua bên này không dám tới. Cậu cúi người tính chuồn đi, ai ngờ mới đi được hai bước đã bị gọi tên.

Một đám người ánh mắt rực sáng nhìn qua: "Tiểu Thế tử định đi đâu?"

"Đi nào, chúng ta đã đặt chỗ ở Cửu Hương Lâu rồi, Chung tiểu Thế tử cùng đi uống một chén đi."

"May mà vì chuyện Chung tiểu Thế tử rơi xuống nước nên Cảnh Vương Điện hạ mới bị phạt cấm túc. Nếu không y mà tới, chúng ta lại không nói chuyện được với Chung tiểu công tử."

"Haha, chẳng phải Cảnh Vương Điện hạ rất hay bị phạt cấm túc sao, qua một thời gian nữa là có thể ra ngoài tung hoành cùng chúng ta rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!