Chương 7: Điều Điều thật là thông minh!

Lúc rời đi vẫn là Triển Nhung dẫn đường.

Chung Yến Sanh sửa sang y phục lại thật kín, trong lòng vẫn còn sợ hãi. 

Tính cách của ca ca thật sự không tốt chút nào.

Triển Nhung im lặng hồi lâu, bất ngờ mở miệng: "Thuộc hạ Triển Nhung."

Chung Yến Sanh sững lại một chút, câu hỏi trước đó đến giờ mới được trả lời. Cậu cũng không tức giận, nhìn thanh kiếm treo bên hông Triển Nhung, thoải mái gật đầu: "À, được, Triển hộ viện."

Triển Nhung trông mặt thì trầm tĩnh nhưng thật ra vẫn đang khiếp sợ không thôi, hắn không phản bác cách gọi này mà lặng lẽ đánh giá lại cậu.

Người này phản ứng không nhanh, gầy yếu đơn bạc, nhìn qua là biết chưa từng luyện võ, chỉ cần một tay là có thể vặn chết.

Nhưng lại có thể trở về nguyên vẹn khi Vương gia phát bệnh đau đầu, suýt chút nữa hất văng Vương gia ra ngoài mà không bị trừng phạt, Vương gia còn nhận xét cậu "khá đáng yêu", buổi chiều thậm chí còn đánh một giấc cùng Vương gia nữa!

Phải biết rằng Vương gia vì bệnh đầu mà giấc ngủ rất kém, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng sẽ tỉnh lại, đặc biệt là những ngày phát bệnh, hầu như không có đêm nào an giấc.

Thật đáng sợ.

Thật quá đáng sợ.

Ngay cả những thân vương thích ba hoa ở trước mặt Vương gia cũng không có vẻ điềm nhiên như người này… Không, tiểu công tử này.

Thâm tàng bất lộ.

Thật đáng khâm phục.

Chung Yến Sanh không biết Triển Nhung mặt lạnh bên cạnh này đang dần nảy sinh một sự kính trọng kỳ lạ đối với cậu.

Triển Nhung bước đi quá nhanh, cậu theo không kịp, trên người lại đau. Đi được một lúc thì không chịu nổi nữa, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn tái nhợt.

Triển Nhung: "…"

Mặt không biểu cảm bước chậm lại một chút.

Chung Yến Sanh nhạy cảm nhận ra điều này, nở nụ cười chân thành cảm ơn: "Cảm ơn, ngươi là người tốt."

Triển Nhung lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên trong đời có người nói hắn là người tốt.

Khi Chung Yến Sanh bước ra khỏi cổng biệt viện, thái độ của Triển Nhung không còn lạnh lùng như trước. Hắn gật đầu với cậu, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chung Yến Sanh rõ ràng cảm nhận được Triển Nhung đã giảm bớt một chút địch ý với cậu.

Xem ra quan hệ với người bên cạnh thiếu gia thật cũng hòa hợp hơn chút rồi!

Chung Yến Sanh mang tâm trạng tốt leo lên xe ngựa, đợi Vân Thành cùng về kinh, rồi lén lút quay về phủ Hầu gia.

Vừa vào viện của mình, Chung Yến Sanh chạy thẳng tới nhà bếp. Mọi người trong nhà bếp đang chuẩn bị bữa tối, thấy cậu tới thì cười nói: "Tiểu Thế tử sao lại đến đây? Có gì phân phó à?"

Chung Yến Sanh lễ phép chào hỏi từng người, rồi nói: "Dì Lý, con muốn ăn bánh hạt thông bách hợp dì làm, sáng mai làm được không ạ?"

Tiểu Thế tử kén ăn, bình thường mọi người lo lắng làm cái này cái kia, tiểu Thế tử cũng chỉ ăn được vài miếng, hiếm khi lại chạy tới yêu cầu như vậy. Dì Lý cầm chảo cười tươi rói: "Được, tất nhiên là được rồi!"

Chung Yến Sanh lại dặn khi nào làm xong phải dùng hộp đựng cho cẩn thận, sau đó mới hài lòng rời đi, cảm thấy tương lai của phủ Hầu gia dưới sự nỗ lực của mình ngày càng tươi sáng rực rỡ.

Thuốc mỡ Tiêu Lộng đưa có hiệu quả cực tốt, không chỉ hoạt huyết tiêu sưng, còn có thể giảm đau, vừa bôi thuốc buổi chiều mà tối đến đã bớt đau rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!