Đã lâu rồi bác Vương không tán gẫu chuyện hoa cỏ với ai. Ông kéo Chung Yến Sanh trò chuyện một lúc lâu mới hài lòng thả đi, còn không ngần ngại cắt một đóa sơn trà nở đẹp nhất, cười híp mắt tặng cho cậu.
Tiêu Lộng hơi nhướng mày, có thể thấy bác Vương thật sự rất thích Chung Yến Sanh.
Hôm qua, khi bác Vương trở về, phát hiện đám hoa bé bỏng của mình bị phá hỏng, ông đau lòng đến mức rút cả dao ra.
Khi nãy Chung Yến Sanh đã chân thành xin lỗi bác Vương vì phá hỏng luống hoa. Cụ ông không những không giận mà còn tự tay hái bông hoa quý nhất của mình tặng cho Chung Yến Sanh.
Thường ngày không ai dám tùy tiện hái hoa của bác Vương.
Chung Yến Sanh bỏ hạt giống bác Vương tặng vào túi áo, cẩn thận giữ gìn. Lại quay qua trò chuyện với bác Vương một lúc lâu đến mức quên hết những gì đã xảy ra trong phòng, nỗi sợ hãi còn sót lại cũng dần bị đẩy lùi. Khi trở về chỗ xe lăn, cậu đưa bông hoa nở rộ cho Tiêu Lộng, đôi mắt đẹp như hoa đào cong lên, còn rạng rỡ hơn cả một vườn hoa: "Ca ca, tặng anh này."
Thật biết mượn hoa hiến Phật.
Con chim sẻ nhỏ này nói đẩy hắn đi ngắm hoa, nhưng thật ra chỉ mải mê trò chuyện với bác Vương.
Tiêu Lộng cũng không từ chối, hơi cong ngón trỏ gõ nhẹ lên tay cầm của xe lăn: "Đi thôi."
Mắt hắn đang bôi thuốc, dù có che mắt bằng lụa để tránh ánh sáng thì cũng không thể ở dưới ánh nắng gắt quá lâu.
Ánh nắng đúng là có hơi chói chang, đầu của Chung Yến Sanh bị nóng lên, má cũng hơi ửng đỏ. Cậu quay đầu chào tạm biệt bác Vương, rồi xoa xoa tay chuẩn bị tiếp tục đẩy xe lăn cho Tiêu Lộng.
Thấy dáng vẻ của cậu, Triển Nhung lập tức chen vào nhận lấy việc từ tay Chung Yến Sanh.
Lúc nãy Chung Yến Sanh đẩy xe lăn lòng bàn tay đã đỏ ửng và đau rát, thấy vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đi theo hai người.
Cậu cứ tưởng sẽ trở lại tiểu viện lúc nãy, nhưng không ngờ lần này lại đến một căn phòng mới.
Trong lòng Chung Yến Sanh lờ mờ dấy lên chút nghi hoặc.
Hình như cái biệt viện này có hơi lớn thì phải…?
Vào đến nhà, Triển Nhung trả lại xe cho Chung Yến Sanh rồi ra ngoài canh giữ.
Chung Yến Sanh đẩy Tiêu Lộng vào trong phòng, trong nhà mát mẻ hơn nhiều, trên bàn còn để sẵn một bát thuốc ấm.
Tiêu Lộng như đã đoán được từ trước, thản nhiên cầm lấy bát thuốc màu đen, mặt không biến sắc ngẩng đầu lên uống cạn. Sau đó, hắn tự mình đẩy xe lăn đến bên giường, tựa lưng vào giường nghỉ ngơi.
Sau khi uống thuốc này, người sẽ vừa đau vừa buồn nôn, càng cử động nhiều thì càng khó chịu, ngay cả người như Tiêu Lộng cũng muốn nôn không thôi.
Phát hiện Chung Yến Sanh vẫn đứng cạnh bàn cúi đầu nhìn bát thuốc đã uống hết, Tiêu Lộng bực bội: "Lại đây."
Sao lại chậm chạp như vậy, không ai dạy con chim sẻ này cách chăm sóc người khác à?
Chung Yến Sanh giật mình tỉnh khỏi cơn mê, à một tiếng, ngoan ngoãn đi đến bên giường. Lúc này thần kinh được thả lỏng, cậu mới ngửi thấy mùi hương trên người Tiêu Lộng.
Là một mùi trầm hương nhè nhẹ pha lẫn với thuốc đắng, có hơi lạnh.
Cậu cứ nhìn xuống chân Tiêu Lộng, rất muốn hỏi về chân và mắt của hắn bị sao vậy, có thể đứng dậy được nữa không… nhưng lại sợ xúc phạm hắn, chạm đến lòng tự tôn của người ta.
Không thể làm gì khác hơn là lại im lặng.
Tiêu Lộng gọi cậu đến nhưng không nói gì, chỉ im lặng tựa vào đầu giường.
Đứng ở đầu giường một lúc lâu, bắp chân của Chung Yến Sanh dần không chịu nổi, bắt đầu ê ẩm phát run.
Cậu không nhịn được cúi xuống xoa đầu gối, len lén nhìn Tiêu Lộng. Thấy hắn chẳng có động tĩnh gì, cảm thấy là lạ nên bèn quan sát thêm một lúc. Cậu đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, mới phát hiện vị ca ca hờ đang thở rất đều, thì ra là… ngủ rồi!
Chung Yến Sanh: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!