Ám vệ sốc đến nỗi rớt xuống đất còn phát ra mấy tiếng "bịch bịch" làm Tiêu Lộng giật mình, lúc này hắn mới nhận ra mình vừa nói cái gì.
Lát nữa phải cho đám phế vật ngoài kia một trận mới được.
Chậc… con chim nhỏ này cũng có chút mánh khóe đấy, đúng là biết cách làm người ta mê muội.
Tiêu Lộng hơi ngồi thẳng dậy, nghi ngờ bản thân sắp bị chứng đau đầu hành hạ cho khùng rồi.
Chung Yến Sanh không phải kẻ nhỏ nhen, lúc không thật sự tức giận thì rất dễ dỗ. Nghe thấy Tiêu Lộng xin lỗi thì lập tức tha thứ cho hắn, cảm thấy vị ca ca này còn có thể chấp nhận được.
Bầu không khí vừa dịu xuống một chút thì người trước mặt bỗng dưng mím chặt môi. Cậu nhạy cảm nhận ra sự không vui của Tiêu Lộng, không kìm được mà nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, có phải anh ghét em lắm không?"
Có ai lại hỏi trực tiếp như vậy chứ.
Tiêu Lộng còn chưa trả lời, đã thấy thiếu niên gầy yếu trước mặt cúi đầu xuống, tự lẩm bẩm như nói với chính mình: "Em biết anh chắc chắn không thích em, nhưng em cũng giống anh, đều là bất đắc dĩ mà thôi."
Lời này lọt vào tai Tiêu Lộng lại mang ý nghĩa khác.
Chân mày hắn từ từ nhướng lên: "Ngươi không tự nguyện?"
Chung Yến Sanh nhận được phản hồi, gật đầu mạnh: "Đương nhiên không phải!"
Đâu phải cậu cố tình muốn bị ôm nhầm, giờ biết sự thật rồi, cậu cũng đang cố gắng để cứu vãn tình hình mà.
Tiêu Lộng nhìn cậu, ánh mắt mơ màng dừng lại vài giây trên gương mặt đẹp đẽ, thu hút ngay cả trong bóng tối.
Sở hữu dung mạo ấy, nếu không có khả năng tự bảo vệ, đứa nhỏ này đương nhiên sẽ dễ dàng trở thành con mồi cho những kẻ xấu xa lợi dụng.
Đám nhà giàu quyền thế vẫn thích ép người lương thiện đi vào con đường sai trái như vậy.
Chung Yến Sanh thấy hắn có vẻ đang suy tư, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, mặc dù hơi lủng củng nhưng ít nhất cũng đã truyền đạt được ý của mình.
Cậu sẽ cố gắng hơn nữa để đối phương tin rằng cậu không hề có ý định tranh giành vị trí Thế tử phủ Hầu gia, và cũng sẵn lòng rời đi.
Một mỹ nhân bị ép phải đến quyến rũ mình quả thật đáng thương, nhưng Tiêu Lộng không phải người dễ mủi lòng như vậy.
Mùi hương của Chung Yến Sanh có thể giúp giảm bớt chứng đau đầu dai dẳng hành hạ hắn suốt mười mấy năm. Người khác có thể sẽ coi đó như báu vật, nhưng Tiêu Lộng lại là kẻ luôn cảnh giác. Sống trong âm mưu và dối trá nhiều năm, hắn đã thấm nhuần rằng những thứ càng đẹp đẽ vô hại thì càng cần phải để ý, để không bị mê đắm, lệ thuộc, rồi rơi vào vực thẳm của nó.
Dẫu sao thì những thứ này chỉ mang đến thêm điểm yếu.
Vì vậy, khi Chung Yến Sanh nghĩ đến chính sự, vừa định mở miệng hỏi hắn có muốn được xoa đầu hay không, Tiêu Lộng đã nửa nằm trên giường, nhếch cằm, lạnh lùng ra lệnh: "Ngồi im, đừng động đậy."
Chung Yến Sanh chỉ cần đứng ở đầu giường, mùi hương lan tỏa cũng có thể giảm bớt chứng đau đầu.
Không nên chìm đắm, nhưng thỉnh thoảng dùng một chút cũng không sao.
Dù sao hắn cũng sẽ không để ai phát hiện ra đứa nhỏ này còn có tác dụng như vậy.
Thấy Tiêu Lộng điều chỉnh tấm lụa che khuất đôi mắt bị lộ ra, Chung Yến Sanh ngoan ngoãn im lặng.
Người trên giường trung y xộc xệch, tóc dài chưa chải, cả người toát lên vẻ mệt mỏi uể oải. Lúc này rất không thích hợp để nói chuyện trong nhà, sẽ khiến người ta phiền lòng.
Không vội, phải kiên nhẫn.
Nhưng mà trong phòng tối quá.
Đứng được một lúc, Chung Yến Sanh bắt đầu chịu không nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!