Chương 47: Cái gì mà tìm nhầm chỗ?

Chung Yến Sanh lén lút vào thư phòng, vốn đang định lặng lẽ tiến lại gần Tiêu Lộng thì bất ngờ bị điểm danh, đứng ngây ra tại chỗ.

Hả? Cậu đi diệt cướp? Làm sao để diệt cơ?

Lời cầu xin của Đức Vương còn chưa nói xong, nghe thấy câu nói của lão Hoàng đế, không biết vì sao lại có phản ứng rất lớn, vẻ mặt gã đột nhiên biến đổi, hung tợn trừng mắt nhìn: "Phụ hoàng! Ngài thật sự định…"

Còn chưa nói hết câu đã bị lão Hoàng đế liếc qua, Đức Vương xanh mặt lập tức cúi đầu, vẻ mặt khó coi, không dám nói thêm nữa.

Ngay cả An Vương một mực khiêm tốn, từ trước đến nay luôn cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình cũng có ánh mắt rất kỳ lạ.

Tâm trạng của Bùi Hoằng rất chi là khó tả, không suy nghĩ nhiều mà phản đối ngay: "Phụ hoàng! Thập Nhất đệ còn quá trẻ, việc xuống phía Nam diệt cướp vô cùng nguy hiểm, e rằng không phù hợp…"

Lão Hoàng đế không động lòng trước phản đối mạnh mẽ của các con trai, Điền Hỉ giả vờ câm điếc, chăm chỉ xoa bóp lưng cho lão, hầu hạ lão uống thêm một hớp trà.

Sau khi Chung Yến Sanh đến, lão Hoàng đế vừa tức giận đùng đùng dường như có một sự thay đổi vi diệu, nhìn về phía Cảnh Vương phản đối, nở nụ cười hòa nhã: "Tiểu Thập Nhất không phù hợp, vậy ngươi nói xem, ai phù hợp?"

Bùi Hoằng dừng lại vài giây, tay giấu trong tay áo siết chặt lại, gân xanh trên tay nắm chiếc quạt đàn hương nổi rõ ràng.

Lão Hoàng đế có mười một người con, bốn Công chúa, bảy Hoàng tử. Trừ hai Hoàng tử bị bệnh mất khi còn nhỏ và Thái tử không thể nhắc đến kia, Đức Vương được ưu ái là vì gia tộc của mẹ, và vì gã có vài phần giống với lão Hoàng đế khi còn trẻ.

An Vương thì trầm lặng, nhưng cũng được xem là có mối quan hệ cha con hòa hợp với lão.

Chỉ có Bùi Hoằng từ nhỏ đã bị đưa ra ngoài cung nuôi dưỡng, cho nên cũng tự nhận thức rõ ràng rằng lão Hoàng đế không thích hắn.

Vì vậy, dù Đức Vương có làm ra chuyện xấu hổ với em dâu, khiến lão Hoàng đế tức giận mà bị cấm túc, lão Hoàng đế cũng không định bù đắp cơ hội này cho hắn.

Lão thà giao nhiệm vụ diệt cướp cho "đứa con út" ngây thơ vừa mới được tìm thấy này.

Bùi Hoằng nuốt lại lời nói, cười hời hợt: "Nhi thần lỡ lời… Đương nhiên người mà Bệ hạ chỉ định là thích hợp nhất."

Lão Hoàng đế hờ hững nhìn Chung Yến Sanh, có lẽ vì bị Đức Vương làm cho tức giận mà ánh mắt của lão không còn sự từ ái như những ngày gần đây, có vẻ uy nghiêm đáng sợ: "Tiểu Thập Nhất thì sao, có muốn đi không?"

Mấy vị thân vương đều nhìn Chung Yến Sanh bằng ánh mắt khó hiểu.

Còn hỏi cái gì nữa?

Gần hai năm nay ngoại địch an phận, triều đình cũng yên ả, mưa thuận gió hòa, không có cơ hội nào để thể hiện bản thân. Các thân vương đang tranh giành ngôi vị Hoàng đế ai mà không muốn đi?

Chỉ có kẻ ngốc mới không muốn đi.

Chung Yến Sanh nghe thấy câu hỏi, chần chừ một chút, mong đợi hỏi: "Ta có thể nói thật không?"

Lão Hoàng đế gật đầu.

Trước mặt mọi người, Chung Yến Sanh nuốt nước bọt, dũng cảm nói: "Không muốn…"

Cậu đâu biết điều binh khiển tướng, ngay cả quân lính địa phương ở phủ Bảo Khánh cũng không thể đối phó được với bọn cướp đó, bọn cướp này chắc chắn không đơn giản.

Cậu đi là để diệt cướp hay là bị cướp diệt thì đúng là khó nói.

"Cứ quyết định như vậy đi." Lão Hoàng đế làm như không nghe thấy, ngắt lời cậu: "Chuẩn bị trong hai ngày rồi xuất phát."

Chung Yến Sanh: "…"

Cậu thật sự, ghét lão Hoàng đế này rồi.

Lão Hoàng đế không để ý đến bầu không khí lạ thường trong phòng, giống như nhớ ra điều gì, mỉm cười nhìn Tiêu Lộng chưa nói lời nào: "Nhắc mới nhớ, trẫm nhớ lần đầu tiên Hàm Nguy ra trận cũng chỉ mới mười sáu tuổi —— Tiểu Thập Nhất đã mười tám tuổi rồi, cũng nên biết tự mình phụ trách một phương."

Tiêu Lộng nhếch môi, đôi mắt xanh đậm dưới ánh mặt trời trở nên lạnh lẽo sâu không thấy đáy: "Trí nhớ Bệ hạ thật tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!