Chương 45: Thấy bổn vương không vui vậy sao?

Được lão Hoàng đế cho phép, Chung Yến Sanh vội vã rời khỏi thư phòng.

Cậu nán lại trong phòng một lúc, khi ra khỏi điện Dưỡng Tâm thì bên ngoài vẫn còn người.

Các đại thần và các Vương gia dĩ nhiên đều rất biết điều mà lui xuống, chỉ còn lại Tiêu Lộng vốn không chịu quản thúc nào.

Chính xác mà nói, là Tiêu Lộng đang bị nhóm Ngự sử mắng mỏ.

Thường thì khi các quan ngôn tụ tập, có cơ hội đều chạy đến quỳ gối trước điện Dưỡng Tâm, xin Bệ hạ nghiêm trị Định Vương vô pháp vô thiên, nhưng thái độ của lão Hoàng đế đối với Tiêu Lộng luôn là khoan dung độ lượng, che chở hết mức, chưa bao giờ truy cứu.

Tuy lần này các Ngự sử không gặp được Bệ hạ nhưng lại gặp được Tiêu Lộng, nên ai nấy đều vô cùng kích động.

Tiêu Lộng lười biếng khoanh tay, tựa vào cửa điện, hứng thú nghe: "Đổi từ mới rồi hả? Còn gì nữa, nói ta nghe xem."

Mấy Ngự sử bị cái thái độ lưu manh của Tiêu Lộng chọc giận đến mức sắp ngất: "Ngươi —— lòng lang dạ sói!"

Tiêu Lộng kéo dài giọng "ồ" một tiếng: "Lặp lại rồi."

"Không coi ai ra gì! Kiêu căng phóng túng!"

"Không có gì mới mẻ à." Trông thấy bóng dáng quen thuộc, Tiêu Lộng mới đứng thẳng người, tùy ý phẩy tay: "Về nghĩ thêm từ mới đi, tai ta sắp mọc kén rồi."

Chung Yến Sanh dừng bước, im lặng nghe bọn họ mắng mỏ, khó hiểu nhíu mày.

Nếu không phải ca ca dẫn quân thu phục Liêu Đông, bình định Mạc Bắc, lại còn trấn giữ ở biên ải nhiều năm, thì làm sao có được Đại Ung yên ổn nhiều năm như vậy? Những người này không chịu động não xem tại sao bọn họ có thể thoải mái ở Kinh thành, không biết ơn đã đành thế mà còn ở đây mắng chửi?

Thái độ của Tiêu Lộng như đang xem một đám khỉ diễn trò.

Các Ngự sử sắp tức điên.

Ngay cả Hoàng đế Bệ hạ cũng phải vì lời nói mà e ngại, đa phần đều dùng cách trấn an với đám quan ngôn này. Chỉ riêng Định Vương điện hạ, có lẽ tiếng xấu đã nhiều rồi nên trông như chuyện này chẳng áp lực lắm, không thèm quan tâm đến họ.

Những Ngự sử này phần lớn đều trẻ tuổi, nhiệt huyết sôi trào. Họ được một lão Ngự sử dẫn dắt, tất cả đều muốn nhảy dựng lên, chuẩn bị thực hiện một phen lấy đầu đập đất, lấy cái chết để khuyên can.

Lão Ngự sử là người nhảy lên đầu tiên, vừa lúc Chung Yến Sanh tức giận đi qua, ông liếc mắt một cái thì nhìn thấy Chung Yến Sanh.

Trong chớp mắt, lão Ngự sử sững lại.

Phùng Cát nhìn thấy trò hề này thì mắt giật liên hồi. Thấy Định Vương Điện hạ khoanh tay nhìn qua hướng này, lưng nhóc lạnh toát, chỉ muốn nhanh chóng đưa Chung Yến Sanh rời khỏi điện Dưỡng Tâm, quay về điện Minh Huy nghỉ ngơi, vội vàng hắng giọng: "Các vị đại nhân, làm phiền nhường đường, Thập Nhất Điện hạ không khỏe, cần quay về nghỉ ngơi."

Nghe đến "Thập Nhất Điện hạ", các Ngự sử đỏ mặt tía tai này cũng nhíu mày. Nhớ đến tin đồn mấy ngày nay, bèn âm thầm quan sát thiếu niên mặc Hoa phục đẹp mắt trước mặt.

Năm đó vì chuyện của Thái tử tiền nhiệm, cả Kinh thành hỗn loạn hết mấy ngày. Kinh thành bị phong tỏa mấy tháng, không chỉ Đông cung tắm máu mà ngay cả triều đình cũng bị thanh trừng một phen. Những người có liên quan đến Thái tử, trừ phủ Hoài An Hầu sớm gạt bỏ quan hệ trước khi xảy ra chuyện, thì hầu như đều không có kết cục tốt đẹp gì.

Trong khoảng thời gian đó, không chỉ dân chúng hoang mang lo sợ, mà ngay cả bá quan văn võ cũng sợ hãi. Mỗi ngày đều có mấy người đồng liêu quen thuộc biến mất trên triều đình.

Cả Kinh thành đều tràn ngập mùi máu tanh.

Trong tình cảnh đó, đương nhiên không ai quan tâm đến một tiểu Hoàng tử được sinh ra trong hậu cung.

Sau khi tin tức Bệ hạ tìm được Thập Nhất Hoàng tử lan truyền, một số lão thần sống sót qua cơn bão đó mới lờ mờ nhớ lại, năm đó hình như có một tiểu Hoàng tử ra đời.

Chỉ là không nghe nói về tình hình của tiểu Hoàng tử đó. Sau này mới biết, người đó hình như đã chết yểu, chết thế nào thì không rõ. Chỉ biết mẫu phi của tiểu Hoàng tử vì đau khổ mất con mà chịu đả kích lớn, trở nên điên loạn.

Không ngờ Thập Nhất Hoàng tử được cho là đã chết yểu lại bị tàn dư của Thái tử tiền nhiệm bắt cóc, còn bị phủ Hoài An Hầu ôm về nuôi dưỡng như Thế tử.

Thế tử thật vừa trở về, vị Thế tử giả này lập tức trở thành trò cười, bị các con cháu thế gia chế giễu. Nhưng mọi người chưa cười được bao lâu, Chung Yến Sanh thoắt cái đã biến thành Thập Nhất Hoàng tử bị thất lạc.

Thân thế ngoằn ngoèo như vở kịch, nay đang là đề tài được bàn tán sôi nổi trong Kinh thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!