Cuộc gặp gỡ đầu tiên với thiếu gia thật hoàn toàn nằm ngoài dự kiến. Chung Yến Sanh mang nhiều trăn trở không dám kể với ai, chỉ lặng lẽ rời khỏi biệt viện Trường Liễu cùng với người mặc đồ đen.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa lớn sau lưng lập tức đóng lại cái "rầm", dứt khoát và lạnh lùng.
Người này chắc là về phe của thiếu gia thật, không ưa gì cậu nhỉ?
Từ trước đến nay, Chung Yến Sanh luôn được mọi người yêu mến, lần đầu tiên gặp phải sự lạnh nhạt như vậy không khỏi có chút buồn bực, nhưng cũng chỉ biết chấp nhận thôi.
Ai bảo cậu chiếm chỗ của người ta, hưởng lợi suốt mười mấy năm trời chứ.
Lúc này, bầu trời đã không còn quang đãng như trước. Từ mặt hồ xa xa, làn gió mang theo hơi nước ẩm ướt thổi đến, khiến không khí trở nên se lạnh như thể sắp đổ mưa. Cơn gió lướt qua càng làm cho cảm giác đau nhói ở cổ thêm rõ rệt.
Chung Yến Sanh không nhịn được đưa tay chạm vào, cúi đầu xuống đã thấy đầu ngón tay trắng nõn dính một chút máu, nổi bật giữa nền da, lập tức cảm thấy choáng váng.
Là bị quẹt vào khi rơi vào luống hoa hay bị kiếm chém trúng?
Vết thương này chưa phát hiện thì không sao, phát hiện một cái thì cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ, đau đớn dữ dội. Chung Yến Sanh rên lên, tay ôm cổ vội vàng trèo lên xe ngựa, lôi ra một chiếc gương nhỏ.
Nhìn vào gương một hồi lâu, Chung Yến Sanh cắn môi, nhịn đau lau sạch vết máu, để tránh bị người khác phát hiện khó mà giải thích.
Cũng may là vết thương rất nhỏ, chỉ trầy da, lau sạch máu thì không thấy nữa.
Vừa lau xong, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, là Vân Thành đã trở về.
Rèm xe ngựa bay phấp phới, Vân Thành vén lên nhìn thấy Chung Yến Sanh vẫn còn nguyên vẹn, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Thiếu gia, ngài đã về rồi, ta thấy trời sắp mưa nên mới vội trở về."
Chung Yến Sanh lúng túng giấu khăn vào tay áo như thể không có chuyện gì xảy ra: "Ừ, ừ."
"Có lẽ phu nhân đã về phủ trước rồi, chúng ta cũng phải nhanh lên thôi." Vân Thành tháo dây buộc ngựa: "Thiếu gia, ngài đã gặp được người ngài muốn gặp chưa?"
Chung Yến Sanh gật đầu: "Gặp rồi."
Chỉ là không giống như cậu tưởng tượng.
Rất khác nhau!
Hai người đoán không sai, xe ngựa vừa rời khỏi biệt viện Trường Liễu thì nghe tiếng sấm rền vang, mưa như trút nước, lộp độp đập vào xe ngựa, không khí tràn ngập mùi đất ẩm ướt.
Khi hai người trở về Hầu phủ, mọi thứ vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Dường như không ai hay biết Chung Yến Sanh và Vân Thành đã lén lút ra ngoài.
Đoán rằng Hầu phu nhân sắp về tới. Dưới sự trợ giúp của Vân Thành, Chung Yến Sanh nhanh chóng thay một bộ y phục mới, rửa mặt, chải lại tóc, vội vàng làm xong hết mọi việc mới ló đầu ra ngoài: "Mẹ ta về chưa?"
Vân Thành ra ngoài thăm dò, quay về lắc đầu: "Phu nhân vẫn chưa về."
Lạ thật, chùa Kim Phúc ở trên núi. Nếu trời mưa, đường núi sẽ khó đi, Hầu phu nhân đáng lẽ phải xuống núi từ sớm rồi mới đúng.
Chung Yến Sanh băn khoăn mãi, một hồi sau lại bảo Vân Thành đi dò hỏi lần nữa.
Vân Thành chạy đi chạy lại mấy lần, mãi cho đến khi Chung Yến Sanh ăn tối một mình trong viện, uống thuốc bổ xong, trời đã tối mịt mới có tin Hầu phu nhân và Hầu gia đã về.
Chung Yến Sanh lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì rồi hay không bèn chạy ngay đến chính viện, sai vặt vội vã che ô chạy theo sau.
Từ trước đến nay Chung Yến Sanh đến viện của Hầu phu nhân đều không cần thông báo, cũng không ai ngăn lại, cậu một mạch đi vào chính viện. Một thị nữ dẫn cậu đến trước cửa Noãn Các(*), định vào thông báo.
(*) Một hệ thống sưởi ấm dưới sàn nhà của người Trung Quốc.
Chung Yến Sanh không đợi được, tự mình tiến lên gõ cửa, hớn hở gọi: "Mẹ, con vào được không?"
Một lúc sau, bên trong vang lên giọng nói của Hoài An Hầu: "Vào đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!