Chương 37: Bổn vương đưa em đi giải sầu

Sau khi Tiêu Văn Lan rời khỏi phủ Vương gia, vốn định giải thích vài lời cho đường ca của hắn, rằng đường ca thật sự không biến thái đến mức lột sạch y phục của Chung Yến Sanh rồi treo lên tường phơi khô đâu.

Nhưng Chung Yến Sanh ở phủ Vương gia mấy ngày, cộng thêm việc cậu vốn dĩ là Thế tử giả mà ai cũng biết, tin đồn bên ngoài càng ngày càng quá đáng hơn.

Triển Nhung đến báo cáo xong xuôi, không nhịn được hỏi thêm một câu: "Chủ tử, có cần phái người hạn chế lại không?"

Tiêu Lộng thì không mấy bận tâm, lười biếng tựa vào ghế, nhìn Chung Yến Sanh được chăm sóc tốt đến mức mặt mày hồng hào, đôi mắt đen láy: "Để cho đồn đi, càng đồn thì họ càng sợ bổn vương."

Lan truyền mấy tin đồn xấu về hắn và Chung Yến Sanh cũng là một cách bảo vệ gián tiếp.

Chung Yến Sanh trông thì như đang chăm chỉ đọc sách, nhưng thực tế là đang nghe trộm. Lúc nghe xong thì không đồng tình lắm, không nhịn được nói: "Nhưng như vậy danh tiếng của Điện hạ sẽ bị tổn hại, có khi sử quan còn ghi chép lung tung nữa."

Mấy ngày này Chung Yến Sanh ở trong phủ Vương gia sống rất thoải mái, Điện hạ còn nhường phòng cho cậu, không biết buổi tối ngủ ở đâu.

Ngoại trừ việc mỗi sáng đều bị Đạp Tuyết liếm cho tỉnh ngủ, thì muốn đọc sách gì là có sách đó, không có gì phiền lòng.

"Danh tiếng tốt để làm gì? Làm quân tử mệt hơn làm ác nhân nhiều. Bổn vương thích làm ngọn núi đè lên đầu họ hơn."

Tiêu Lộng nghe xong ý kiến nhỏ của cậu, mới từ tốn nói: "Công tội đúng sai cũng là chuyện nghìn năm sau, cứ mặc cho hậu thế phán xét."

Chung Yến Sanh không nhịn được lại nhìn Tiêu Lộng.

Rõ ràng cũng là vương công quý tộc, nhưng lại không giống với những người mà cậu từng biết từ nhỏ đến lớn.

Trước đây khi thầy Chu dạy cậu học, thỉnh thoảng lại kể về một học trò cũ. Thầy nói người học trò đó là một quân tử khiêm tốn, như châu như ngọc, là tấm gương cho đời, khuyên cậu nên học tập theo.

Còn nói vương công quý tộc phải biết lễ biết danh, nhưng Điện hạ thì dường như chẳng màng cả hai.

Nhưng cậu lại thấy một người không câu nệ như thế cũng khá hay, mặc dù không giống với phong thái quân tử mà thầy luôn đề cao.

Lúc quay đầu, Chung Yến Sanh mới chú ý đến bên cạnh bàn làm việc của Tiêu Lộng còn có một cái bình hoa trắng đơn giản, bên trong cắm một cành hoa lựu, không biết đã để bao lâu mà héo úa chưa thay.

Xem ra Điện hạ thật sự là người không câu nệ tiểu tiết.

Chung Yến Sanh âm thầm công nhận điều đó.

Mấy ngày trước Tiêu Lộng đã hứa với Chung Yến Sanh rằng đến sinh nhật của cậu sẽ cho cậu về phủ Hầu gia một chuyến, chưa bao giờ Chung Yến Sanh mong chờ sinh nhật của mình như vậy.

Vào ngày sinh nhật, Chung Yến Sanh tỉnh dậy sớm hơn thường lệ.

Lúc mở mắt ra thì thấy Đạp Tuyết lại đang ở dưới giường lăm le muốn trèo lên. Chung Yến Sanh ngồi dậy, hai bàn chân trần trắng như tuyết đạp nhẹ lên lưng Đạp Tuyết, cảm giác dưới chân rất thích, giống như một tấm thảm lông xù dày vậy, còn thoải mái hơn thảm len trên sàn: "Đạp Tuyết, không được leo lên giường."

Đạp Tuyết kêu lên một tiếng.

Chung Yến Sanh còn tưởng rằng cậu đạp làm nó khó chịu nên định rút chân lại, nhưng Đạp Tuyết lại đột nhiên lật mình, nằm dài dưới đất phơi bụng ra rồi kêu hai tiếng. Đôi mắt thú màu xám xanh nheo lại như thể đang mời Chung Yến Sanh đạp lên đó.

Chung Yến Sanh xõa tóc, chân trần chơi với Đạp Tuyết một lúc, vẫn không tránh được bị con mèo lớn lưu manh này liếm chân, vành tai đỏ lên, đe dọa: "Đạp Tuyết, ngươi mà còn liếm lung tung nữa thì ta sẽ không chơi với ngươi đâu!"

Lời đe dọa này hình như có hiệu quả, con mèo lớn bướng bỉnh không còn phản đối nữa, ủ rũ nằm bẹp xuống đất, nhìn cậu vẫy đuôi chậm rãi.

Sau khi chơi xong, Chung Yến Sanh mới để ý trên bàn có một bát mì.

Một bát mì trường thọ vừa nấu xong không lâu, còn bốc lên hương thơm ngào ngạt.

Chung Yến Sanh ngẩn ra, nhớ lại mấy ngày trước Tiêu Lộng đùa rằng "ta để cho em thiếu một bát mì được sao?"

Chắc là do Tiêu Lộng dặn dò.

Cậu không rõ vì sao, nhưng lại cảm thấy vui vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!