Chương 35: Chim sẻ nhỏ si tình làm sao

Trong phủ Định Vương đều là ám vệ và cận vệ do Tiêu Lộng mang về, hiệu suất làm việc cực kỳ cao.

Không phải đợi lâu, chiếc gối sứ trong phòng đã được thay bằng gối mềm, chăn mền cũng được thay bằng tơ tằm nhẹ hơn, rèm giường cũng được đổi sang lụa, thậm chí sàn nhà trong phòng cũng được trải một tấm thảm len dày.

Chung Yến Sanh dần hồi phục, cảm thấy toàn thân đẫm mồ hôi làm cậu không thoải mái lắm. Khi các cận vệ đang lắp ráp lại giường, cậu đi tắm một lát, rồi quay về ngồi trên giường, kiểm tra chăn và gối tơ tằm mềm mại.

Tiêu Lộng khoanh tay tựa vào cột giường, nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân sau khi tắm xong, khuôn mặt ửng hồng, mái tóc đen xõa xuống. Đến lúc này, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn mới dịu lại, khôi phục vẻ lười biếng và tùy ý: "Hài lòng chưa?" 

Chung Yến Sanh không hài lòng lắm, cậu bóp thử cái gối nửa mềm nửa cứng, nghĩ đến là do Triển Nhung phải lục lọi khắp kho mới tìm được, miễn cưỡng chấp nhận: "Cũng được."

Mặc dù hơi khó nuôi, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu như vậy thật sự khiến người khác tình nguyện.

Dâng hiến những thứ tốt nhất trời đời đến trước mặt cậu.

Trong đầu Tiêu Lộng thoáng qua suy nghĩ này thì khựng lại một chút, cúi đầu nhìn Chung Yến Sanh: "Chuẩn bị đi ngủ?"

Chung Yến Sanh gật gật đầu, ôm lấy chiếc chăn nhỏ nhìn Tiêu Lộng bằng ánh mắt "Sao ngài vẫn chưa đi?" đầy nghi ngờ.

Tiêu Lộng im lặng một lúc, đôi lông mày hơi nhíu lại: "Chiều nay ngủ lâu như vậy, vừa mới nãy còn chợp mắt thêm một lúc, bây giờ có ngủ được không?"

Chung Yến Sanh bĩu môi.

Nói như thể cậu ham ngủ lắm vậy, chẳng phải Định Vương Điện hạ còn ham ngủ hơn sao? Ở biệt viện Trường Liễu, mỗi ngày đều bắt cậu đọc sách ru ngủ suốt cả buổi chiều.

Tiêu Lộng nhìn cậu mở to mắt nhìn mình không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên: "Có phải quên nói với ngươi đây là phòng của bổn vương không? Ngươi ngủ rồi thì bổn vương ngủ ở đâu?"

Vậy mà khi Triển Nhung dẫn người đến tháo giường, Tiêu Lộng lại im lặng không nói gì, thậm chí còn ung dung ngồi uống trà?

Chung Yến Sanh sửng sốt, tiếc nuối định rời giường: "Vậy Điện hạ ngủ đi, ta đổi phòng khác…"

Cậu chưa kịp xuống giường, đầu đã bị một bàn tay to đè lên.

Tiêu Lộng xoa mái tóc mềm mại của Chung Yến Sanh, hai ngón tay hơi dùng lực đẩy cậu về giường: "Ngươi cứ ngủ đi, bổn vương còn có việc."

Lúc rời khỏi phòng, Tiêu Lộng tiện tay tắt nến trên bàn.

Trong phòng yên tĩnh, bốn phía tối om.

Chung Yến Sanh ngồi lại trên giường, mơ màng hồi tưởng bóng lưng Tiêu Lộng rời đi. Hồi sau cậu mới nhận ra, sau khi Định Vương Điện hạ về Kinh phải hợp tác với Nội các xử lý sự vụ cho Bệ hạ, chắc hẳn rất bận rộn.

Nhưng từ khi cậu bị nôn mửa đến giờ, Tiêu Lộng luôn ở bên cạnh cậu.

Tắm rửa tốn hơi nhiều sức, Chung Yến Sanh còn yếu, chần chừ một lúc thì nghiêng người nằm xuống. Nằm trên chiếc giường lớn lạ lẫm này, nắm chặt một góc chăn.

Ngày đó khi đi câu cá, Hoài An Hầu nói với cậu, nếu sau này có làm gì thì đều là bất đắc dĩ.

Chắc là chỉ việc để Tiêu Lộng mang cậu đi.

Đây là phòng của Tiêu Lộng, giường của Tiêu Lộng, trên giường thấm đẫm mùi hương quen thuộc lạnh như băng và đắng chát.

Cơn buồn ngủ dần ập đến, Chung Yến Sanh cảm thấy toàn thân được bao bọc trong mùi hương đó, mơ màng nghĩ… Định Vương Điện hạ phát hiện ra thân phận của cậu rồi mà cũng không xé xác cậu ra ăn thịt, có lẽ thật sự là người tốt.

Nếu không chắc Hoài An Hầu và Hầu phu nhân cũng không yên tâm để cậu ở phủ Định Vương đâu?

Không biết bản thân bị đánh giá là người tốt, Tiêu Lộng vừa bước ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, giọng điệu lạnh nhạt: "Cử người canh chừng Điều Điều, có gì xảy ra lập tức báo cáo."

Triển Nhung chưa từng thấy Tiêu Lộng cẩn thận với ai như vậy bao giờ, người ta cần gì cho nấy, còn để người ta ngủ trong phòng của mình, nhớ lại câu nói lạnh lùng "Sao có thể" kia của Vương gia trong thư phòng, cố gắng nhịn cười: "Vâng."

Tiêu Lộng lạnh lùng lườm một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!