Chương 3: Gọi ca ca nghe rất êm tai

Tiêu Lộng đáp lại với thái độ nhẹ tênh như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Hai ám vệ nấp trên cây trợn mắt há mồm nhìn nhau.

Ngoài tên đường đệ vô dụng chẳng ra gì kia, chủ tử lòi ra thêm một đứa em nữa lúc nào vậy?

Biết ngài mặt dày thật đấy, nhưng có cần phải trả lời như vậy không?

Chung Yến Sanh vốn còn đang lưỡng lự không dám tiến lên, nghe được tiếng "ừm" đó thì trong lòng đã chắc chắn người trước mặt chính là vị thiếu gia thật mà cậu chưa từng gặp mặt.

Ánh mắt lướt qua xe lăn và dải lụa trên mắt đối phương, cảm xúc phức tạp.

Cậu biết thiếu gia thật bị bệnh, nhưng hoàn toàn không ngờ bệnh lại nặng đến mức này, không những phải ngồi xe lăn mà ngay cả mắt cũng có vấn đề, phải che lụa để tránh ánh sáng.

Đã như vậy rồi, vì để bảo vệ cậu mà Hầu gia và Hầu phu nhân còn để y cô độc ở biệt viện này.

Lồng ngực nặng trĩu, cảm giác tội lỗi và áy náy khiến Chung Yến Sanh không dám ngẩng đầu lên. Cậu cắn môi, những lời nói đã chuẩn bị trước đây đột nhiên không thể thốt thành lời.

Thiếu gia thật nhìn một cái đã nhận ra cậu.

Ngay lúc này, nếu như nói cậu nguyện ý rời khỏi phủ Hầu gia, trả lại những gì vốn thuộc về y… chưa kể đến việc có đáng tin hay không thì quả thật quá giống như đang bố thí, thương hại.

Chung Yến Sanh nghĩ, nếu là cậu chắc chắn sẽ không vui.

Đương lúc đầu óc rối bời, không biết phải làm gì, đột nhiên cảm thấy dưới cằm lạnh lẽo, có vật gì đó sắc nhọn và lạnh buốt như rắn độc đang áp lên cằm cậu.

Chung Yến Sanh ngơ ngác, theo vật đó ngẩng đầu lên.

Khi nãy lúc cậu ngã xuống, vài lọn tóc đã bung ra. Mái tóc đen mềm mại theo động tác trượt xuống, lướt qua khuôn mặt trắng như sứ rồi chạm vào lưỡi kiếm của người ngồi trên xe lăn, rơi xuống vài sợi.

Thông qua dải lụa trắng, dưới mái tóc đen ấy là một khuôn mặt diễm lệ chói mắt.

Đôi mắt đen thẫm lại mang cảm giác long lanh như pha lê. Đuôi mắt đỏ ửng vốn dĩ nên lòe loẹt, nhưng vì ánh mắt ấy quá trong sáng, tỏa ra sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ, khiến chúng mâu thuẫn mà lại hợp lý đến kỳ lạ.

Ánh mắt của Tiêu Lộng ngừng lại, từ từ nhìn xuống rồi dừng ở phần cổ giấu dưới cổ áo.

Mũi kiếm lạnh như băng đặt ngay nơi đó. Làn da mỏng manh, có thể trông thấy mạch máu mờ mờ màu xanh, chỉ cần chạm nhẹ là máu sẽ phun trào.

Một tay Tiêu Lộng chống lên xe lăn nâng cằm, tay còn lại cầm kiếm, lơ đãng dùng mũi kiếm nâng cằm của Chung Yến Sanh, đưa ra nhận xét ngắn gọn.

Yếu ớt mỏng manh. Động tác chậm chạp. Phản ứng trì trệ.

Giống như một con chim non xinh đẹp có bộ lông sặc sỡ, không một chút uy hiếp nào.

Là ai phái tới đây?

Nhớ lại tiếng gọi của con chim non này vừa nãy, hắn lơ đễnh mở miệng: "Gọi lại lần nữa."

Cũng khá dễ nghe, nghe thêm một lần rồi giết đi cũng được.

Chém thành mấy khúc nhỉ?

Lông mi dài của Chung Yến Sanh khẽ run, mím chặt môi, thở dốc.

Đây là… không hoan nghênh cậu sao?

Ám vệ nấp trong bóng tối đã âm thầm chuẩn bị dụng cụ dọn dẹp, còn rất là thổn thức.

Khi chủ tử phát bệnh, càng tỏ ra bình tĩnh thì tâm trạng càng tệ, lúc này ngay cả họ cũng không dám xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!