Ngón tay đặt trên cằm rời đi, hương lạnh pha lẫn mùi thuốc như vẫn quẩn quanh nơi đầu mũi.
Cảm giác bị nắn bóp trên cằm còn đọng lại. Nhận ra đó là mùi của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh ngây người trong giây lát, vành tai đột nhiên nóng bừng, khuôn mặt đỏ lên một cách khó hiểu.
Mỗi khi cậu đỏ mặt thường sẽ lan từ tai xuống cổ. Lo rằng sẽ bị Tiêu Lộng phát hiện, cậu vội vàng cúi đầu, khó khăn mở miệng: "Đa tạ thuốc của Điện hạ… rất hiệu quả."
Coi như là đáp lại câu "lắm tai ương" kia.
Bên tai dường như vang lên tiếng cười khẽ không rõ ràng. Chung Yến Sanh không chắc mình có nghe nhầm không, nhưng nhịp tim của cậu lại đập nhanh hơn rồi.
Một lúc sau, âm thanh quần áo cọ xát vang lên. Tiêu Lộng vốn đang ngồi trước mặt cậu hình như đứng lên, nhìn xuống đỉnh đầu cậu: "Tự đứng dậy được không? Hay là để bổn vương ôm ngươi?"
Gì cơ?
Nghe rõ câu sau, Chung Yến Sanh gần như bật dậy: "Không cần đâu! Đa tạ ý tốt của Điện hạ!"
Ngồi trên đất một lúc lâu rồi đột nhiên bật dậy khiến máu không kịp lưu thông. Trước mắt cậu tối sầm, chân mềm nhũn, loạng choạng đâm thẳng vào lòng Tiêu Lộng.
Như một chú chim sẻ vỗ cánh, khi cơ thể mảnh mai mềm mại ấy va vào người, mùi hương nhẹ nhàng ẩn dưới lớp phấn nồng nặc cũng lướt qua chóp mũi.
Tiêu Lộng nheo mắt lại, đang suy xét xem liệu có nên thuận thế ôm luôn không, thì Chung Yến Sanh lại giống như một con chim nhỏ bị hoảng sợ mà lùi về sau ba bước.
Gần đây, Chung Yến Sanh nghe rất nhiều chuyện về Tiêu Lộng từ miệng người khác. Nào là lột da kẻ thù để làm diều, vũ nữ mưu toan ám sát hắn chưa kịp tiếp cận đã bị chặt thành tám mảnh, hay Định Vương Điện hạ ghét nhất là bị người khác chạm vào, người cuối cùng vì muốn quyến rũ mà ngã vào lòng hắn thì cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi.
Nói tóm lại, Định Vương Điện hạ rất ghét bị người khác chạm vào người.
Chung Yến Sanh lắp bắp: "Ta, ta chỉ hơi chóng mặt một chút, không phải cố ý, xúc phạm Điện hạ đâu."
Mấy ngày này Tiêu Lộng bận nhiều chuyện lặt vặt. Mạnh Kỳ Bình tỉnh lại sau hai ngày hôn mê phát hiện mình bị mất ngón tay, khóc kêu trời gọi đất. Vốn Phái Quốc Công thấy Tiêu Lộng bị Đại Lý Tự điều tra thì đã yên tĩnh, nhưng cháu trai vừa khóc là lại ngày ngày đi cầu kiến Hoàng thượng, ngay cả dì của Mạnh Kỳ Bình cũng lấy nước mắt rửa mặt.
Mặc dù Tiêu Lộng không quan tâm lắm, nhưng bị những người này làm phiền mà không thể giết hết thì cũng vướng chuyện, nên hôm nay mới có thời gian kéo Chung Yến Sanh qua đây.
Tuy nhiên, hai ngày này hắn đã cho người mua một số sách tiểu thuyết để đọc vài trang.
Những hành động của chim sẻ nhỏ giống hệt dáng vẻ ngượng ngùng của các mỹ nhân trong sách tài tử giai nhân.
Xấu hổ à?
Dễ thương thật.
Tiêu Lộng mỉm cười.
Đúng như suy đoán của Lâu Thanh Đường, quả nhiên đứa nhỏ này thầm thương trộm nhớ hắn.
Lâu Thanh Đường còn đi tìm hiểu chuyện hôn ước này nọ.
Cho dù con của Thái tử tiền nhiệm còn sống trên đời thì sao chứ? Còn không bằng một nửa Điều Điều.
Không nghe thấy Tiêu Lộng trả lời, Chung Yến Sanh lén nhìn ra phía sau.
Cổng lớn phủ Định Vương đã đóng lại, vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Văn Lan đâu.
Tên chó kia rõ ràng đã tự chạy trước rồi.
Đối mặt với Tiêu Lộng một mình quá sức nguy hiểm. Chung Yến Sanh lại nhát gan, lùi về sau một bước muốn chạy trốn: "Điện hạ bận rộn công việc, tiểu thần không quấy rầy nữa, xin cáo lui trước."
Tiêu Lộng nhìn động tác nhỏ của cậu thì bình tĩnh tiến lên một bước: "Hình như Thế tử còn chưa nói, hôm nay ngươi đến phủ bổn vương là để làm gì?"
Giọng điệu tự nhiên khiến Chung Yến Sanh vô thức nói: "Để tạ lỗi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!