Chung Yến Sanh không thích giữ nhiều việc trong lòng. Gần đây có hai chuyện khiến cậu bận tâm, giải quyết xong một trong số đó thì tảng đá nặng nề đang treo trong lòng cũng được đặt xuống, bước chân về viện Xuân Vu cũng nhẹ nhàng đi ít nhiều.
Lúc đi qua viện Minh Tuyết, Chung Yến Sanh tinh mắt nhìn thấy cổng viện không đóng, bên trong tối đen cực kỳ yên tĩnh.
Ở trước mặt người khác Chung Tư Độ luôn ăn nói khéo léo, nhã nhặn, đối xử với hạ nhân cũng rất công bằng. Không chỉ hạ nhân ở các nơi khác trong phủ, mà ngay cả những hạ nhân không quen biết trong viện của Chung Yến Sanh cũng muốn chạy sang viện Minh Tuyết.
Nhưng dường như Chung Tư Độ không thích được người khác phục vụ, viện Minh Tuyết chỉ giữ lại ba đến năm người hầu.
Chẳng phải thường ngày đều học hành chăm chỉ đến nửa đêm sao?
Lúc dùng cơm tối với Hầu phu nhân, Chung Tư Độ cũng không đến.
Chung Yến Sanh không khỏi lo lắng liệu Chung Tư Độ có gặp vấn đề gì không, nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của y, cậu quyết định không vào viện, chỉ đứng ở cổng định lén nhìn vào một chút, nếu không có gì bất thường thì sẽ rời đi.
Màn đêm yên tĩnh, vừa bước vào một cái thì nghe thấy tiếng thở dồn dập.
Nhìn về phía tiếng động nhỏ ấy, dưới gốc cây du cách đây không xa, có một bóng người dựa vào đó thở hổn hển. Ánh trăng bị mây che lấp, trong màn đêm mờ ảo, không nhìn rõ là ai.
Chung Yến Sanh nổi hết cả da gà, rụt chân lại định co chân chạy. Vừa chạy được hai bước thì phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: "Chung Yến Sanh."
Nghe có vẻ bực tức.
Chung Yến Sanh dừng bước, chớp chớp mắt, ngập ngừng quay đầu lại. Bóng người ấy vẫn dựa vào gốc cây du, hơi nghiêng đầu, dường như đang nhìn về phía cậu.
Thì ra là Chung Tư Độ.
Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm, vẫn không bước vào viện: "Anh làm sao vậy?"
Nghe thấy giọng cậu, bóng người Chung Tư Độ dường như cứng lại, hơi thở dần đều đặn, im lặng không nói gì.
Chung Yến Sanh nghiêng đầu: "Anh không khỏe sao? Có cần gọi đại phu không?"
Một hồi lâu, từ phía bên kia viện mới vang lên giọng nói hơi khàn khàn của Chung Tư Độ: "… Không cần."
Ồ.
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi thêm gì mà quay người định rời đi lần nữa.
Hành động này khiến Chung Tư Độ ngẩn ra: "Ngươi!"
Chung Yến Sanh khó hiểu quay đầu lại: "Sao vậy?"
"…" Chung Tư Độ im lặng hồi lâu, sau đó hỏi: "Sao ngươi không tiếp tục hỏi ta có chuyện gì?"
Chung Yến Sanh không hiểu ý y lắm: "Em đã hỏi anh có cần gọi đại phu không, anh nói không cần."
Chung Tư Độ lại im lặng một lúc: "Tại sao không qua xem tình hình của ta?"
"Em đã hứa với anh rồi, sẽ không lảng vảng trước mặt anh."
Lúc không cố đè thấp, giọng của Chung Yến Sanh mang theo sự trong trẻo và êm dịu đặc trưng của thiếu niên, âm cuối còn hơi mềm mại, chậm rãi nhưng rõ ràng mạch lạc: "Hơn nữa, nếu thật sự không khỏe, chắc anh sẽ không nói những điều này với em đâu."
Chung Tư Độ không nói gì nữa.
Chung Yến Sanh nghĩ y có lẽ muốn đuổi mình đi. Cậu cũng không muốn làm phiền thêm, rút chân lại muốn đi, bước chân nhẹ nhàng, chớp mắt một cái đã biến mất.
Giống như một con chim nhỏ xinh đẹp đậu lại cành cây trong giây lát, nghiêng đầu quan sát một chút rồi không mấy để tâm mà vỗ cánh bay đi.
Chung Tư Độ dựa vào thân cây, một lúc lâu mới quay đầu lại, nhắm mắt hít một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!