Chương 22: Phái người đi điều tra Chung Yến Sanh ngay lập tức

Đôi mắt nhìn lên cổ cậu chăm chú như con báo tuyết vậy.

Cảm giác bị thú dữ dõi theo lại lan lên cột sống, Chung Yến Sanh không khỏi run rẩy mà nuốt nước miếng liên tục.

Cuối cùng cậu cũng thật sự hiểu được cái tên Tiêu Văn Lan này không đáng tin cậy đến mức nào.

Hai mươi, ba mươi phút trước còn đầy tự tin đảm bảo rằng trên đời này không ai hiểu rõ đường ca hắn hơn hắn, hôm nay Tiêu Lộng có việc phải làm, tuyệt đối không thể xuất hiện ở biệt viện Trường Liễu được, nếu có thì sẽ lấy đầu xuống để cậu đá chơi.

Lông mi dài dưới mũ che mặt hơi rung rinh vài cái. Chung Yến Sanh thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên. Cậu vô thức nhìn tà áo xám bạc thêu hoa văn gần đó, hơi thở cũng nhẹ đi, hiếm khi trong lòng mắng nhỏ một câu.

Bây giờ cậu thật sự rất muốn lấy đầu của Tiêu Văn Lan xuống đá.

Con báo tuyết vốn ủ rũ đi theo Tiêu Lộng. Lúc đến gần Chung Yến Sanh, chiếc đuôi lớn đầy lông lại vẫy vẫy, đôi mắt xanh xám của nó khóa chặt lên người cậu, nhìn chằm chằm như thể muốn nhảy đến liếm cậu vài cái nữa cho đã thèm.

Tiêu Lộng lạnh lùng liếc con thú cưng đáng xấu hổ này của mình.

Bị hắn liếc xéo một cái, con mèo lớn co rúm tai lại, gầm nhẹ một tiếng, không cam tâm nằm rạp xuống đất, nhưng nó vẫn nhìn chăm chú Chung Yến Sanh như thể đang nhìn một chiếc bánh ngọt ngọt ngào.

Đôi mắt xanh đậm và đôi mắt xanh xám đều đang theo dõi cậu.

Bị cả người lẫn thú nhìn chăm chú, da đầu Chung Yến Sanh lại tê dại.

Cứ ngồi trên đất nói chuyện thì hơi kỳ quặc. Cậu cố gắng ngồi dậy, gắng sức kiểm soát giọng nói mềm yếu đã từng bị chế giễu của mình đến mức khàn khàn: "Vâng, vâng ạ. Đa, đa tạ Định Vương điện hạ đã cứu mạng, tiểu thần vô cùng cảm kích…"

Giọng nói và cơ thể cậu đều đang run rẩy, như thể đã sợ đến mức không thể đứng lên —— Phản ứng rất bình thường, bất kỳ ai bị thú dữ đè xuống, còn bị liếm như một chiếc bánh ngọt đều sẽ kinh hãi như vậy.

Không ngất đi là đã can đảm lắm rồi.

Huống chi Định Vương Điện hạ còn đến.

Đám người Tiêu Văn Lan mang đến thấy Tiêu Lộng thì như gặp quỷ, sợ đến mức mềm cả chân, co rúm lại không dám lên tiếng. Mắt nhìn Chung Yến Sanh tràn đầy thương cảm không thể giúp được.

Vị tiểu Thế tử phủ Hoài An Hầu này cũng xui xẻo thật đấy!

Mọi người đều chạy thoát, chỉ có cậu là bị bị thú dữ tấn công. Lúc Định Vương Điện hạ xuất hiện thì toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào cậu.

Đó chính là Định Vương Điện hạ giết người không chớp mắt, hắn là một con thú dữ ăn thịt người thật đấy!

Ở vườn Cảnh Hoa, quả thật Tiêu Lộng đã hơi nghi ngờ Chung Yến Sanh.

Chỉ là khi đó có nhiều người, cưỡng ép tháo mũ che mặt của Chung Yến Sanh ra thì hơi giống sỉ nhục, nên hắn không tháo. Nghe bảo hình như Tiêu Văn Lan có quen biết với Chung Yến Sanh thì giữ lại hỏi tình hình.

Ngày đó, sau khi Tiêu Văn Lan giải thích ý nghĩa của tiệc đấu hoa, nghe thấy Tiêu Lộng hỏi tướng mạo của Chung Yến Sanh thì hưng phấn, tự hào khẳng định "Chung tiểu Thế tử là người đẹp nhất Kinh thành".

Tiêu Lộng lập tức cười lạnh.

Người đẹp nhất Kinh thành? Ngoài Điều Điều ra thì ai dám nhận?

Ngay sau đó, Tiêu Văn Lan lại tiếp tục tán dương một hồi, dùng hết tất cả các từ ngữ hoa mỹ để khen ngợi Chung Yến Sanh.

Khiến Tiêu Lộng và Triển Nhung đều chết lặng.

Không phải ý gì khác, chỉ là thấy sở thích của cái tên Tiêu Văn Lan này quả thật khó nói.

Rõ ràng là lớn lên trong nhung lụa, từ nhỏ đến lớn nhìn thấy vô số kỳ trân dị bảo, nhưng Tiêu Văn Lan lại cực kỳ yêu thích những thứ lòe loẹt, đỏ rực tím lịm, không hề trang nhã.

Lần trước khi Tiêu Văn Lan khen ngợi như vậy trước mặt Tiêu Lộng, là khi hắn bỏ ra hàng vạn lượng bạc mua một chiếc bình to tròn, hoa văn vàng tinh xảo trong một buổi đấu giá, tặng cho Tiêu Lộng làm quà sinh nhật như một món đồ quý.

Đỏ rực tím lịm, hoa lá rực rỡ, ong bướm bay lượn, lòe loẹt muốn chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!