Vừa bước vào sân, vai của Chung Yến Sanh đã bị một người ôm lấy rồi bị kéo qua bên cạnh.
Cậu chưa kịp phản ứng, còn đang mơ màng thì đã bị đưa đến trước mặt Cảnh Vương.
Bùi Hoằng không biết chui ra từ chỗ nào đưa tay định lật chiếc mũ trùm đầu của cậu: "Mới không gặp một thời gian mà đã trở thành một cô nương rồi? Che che giấu giấu cái gì? Hừ, trên người có mùi gì đấy, ai rắc phấn thơm lên người ngươi vậy… Để ta xem, đã khỏi bệnh chưa?"
Chung Yến Sanh giật cả mình, nhanh chóng đẩy tay hắn ra rồi lùi lại một bước: "Cảnh Vương Điện hạ! Ta, ta bị nổi mẩn trên mặt, xấu lắm, đừng vén lên."
Nói xong, cậu lo lắng nhìn xung quanh.
Tiêu Lộng vẫn ở gần đây.
"Hửm? Không thể cho ta xem à? Xấu thì đã sao, ta không chê ngươi đâu." Bùi Hoằng lẩm bẩm mấy tiếng, thấy cậu kiên quyết như vậy thì đành tiếc nuối buông tay, khoa chân múa tay: "Ngươi bệnh lâu như vậy chắc gầy đi nhiều lắm ha… Ủa, sao lại béo lên thế này?"
Chung Yến Sanh cố ý mặc thêm nhiều lớp áo, nhìn qua đúng là tròn trịa hơn bình thường.
Lúc nói dối tai cậu thường đỏ lên, may mà có mũ che lại nên không ai nhìn thấy: "Ừm!"
"Béo lên cũng tốt, trước đây gầy đến nỗi khiến người khác lo lắng."
Bùi Hoằng nhanh chóng rút lời, thở dài: "Ta còn chưa kịp xin lỗi ngươi. Hôm đó là lỗi của ta không trông coi ngươi kỹ mới khiến ngươi ngã xuống nước. May mà ngươi không sao, nếu không ta sẽ ân hận suốt đời. Trước đây phụ hoàng phạt ta cấm túc ta đều không phục, lần này thì đúng là đáng đời."
Chung Yến Sanh nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy thì nghiêm túc an ủi: "Điện hạ đừng nói vậy, ngài đâu có đẩy ta đâu mà phải ân hận? Ta còn phải cảm ơn ngài vì nhảy xuống hồ cứu ta một mạng."
Mỗi lần thấy cậu nghiêm túc như vậy, Bùi Hoằng đều muốn cười: "Cảm ơn gì chứ? Ngươi cũng đã cứu ta một mạng mà."
Bùi Hoằng nói về chuyện hai người gặp nhau thuở nhỏ.
Nói Chung Yến Sanh và Bùi Hoằng là bạn từ thuở nhỏ thì thật ra cũng hơi gượng ép, họ cũng không phải quá thân thiết gì.
Năm đó Bùi Hoằng vừa mới sinh không lâu thì Kinh thành đại hạn một tháng. Thiên tử cầu mưa không thành bèn tìm đạo sĩ bói một quẻ. Tên đó nói Bùi Hoằng mệnh cách mang hỏa, đại hạn vì hắn mà ra, cần nuôi dưỡng bên ngoài đến năm mười tám tuổi mới có thể đưa về cung, còn đặt tên cho tiểu Hoàng tử khi đó là "Hoằng".
Hoàng đế ở các triều đại đều kiêng kị những chuyện này, huống hồ Bùi Hoằng còn sinh ra vào đúng thời điểm như vậy.
Không lâu sau, Bùi Hoằng bị đưa ra khỏi cung, nuôi dưỡng ở một viện ngoài Kinh thành.
Tiểu Hoàng tử không được yêu thương, dù ở trong cung cũng không nhận được đãi ngộ tốt đẹp gì, huống chi là bị đưa ra ngoài cung nuôi dưỡng.
Mấy cung nhân được đưa vào viện chăm sóc Bùi Hoằng đều lười biếng, cho rằng vì Bùi Hoằng mà họ mới bị đưa đến nơi hoang vu này nên đối xử với hắn rất tệ, bị mắng bị bỏ đói là chuyện thường ngày.
Có một lần, Bùi Hoằng không chịu nổi nữa, trốn ra ngoài đi chơi.
Giữa mùa đông giá rét, ngoài Kinh thành trời lạnh buốt. Hắn mặc đã ít còn không được ăn no, choáng váng đến mức cắm đầu vào tuyết, không thể đứng dậy. Lúc đó là xe ngựa của Chung Yến Sanh đi qua cứu hắn.
Khi đó Chung Yến Sanh chưa đầy bảy tuổi, bệnh tình vừa mới đỡ một chút, có thể xuống đất đi lại.
Lúc ấy, Hầu phu nhân u sầu nhiều năm vui mừng khôn xiết, bèn đến chùa Kim Phúc tạ lễ. Chung Yến Sanh chờ ở nhà mãi mà không thấy mẹ về, lại tò mò về tuyết rơi bên ngoài nên chạy đến thư phòng Hoài An Hầu nũng nịu nói muốn đi đón Hầu phu nhân.
Hoài An Hầu từ chối ngay lập tức. Nhưng rồi Chung Yến Sanh cứ như món đồ trang sức mà bám lấy ông, ôm đùi ông cứng ngắc như cua. Nhìn dáng vẻ bé xíu, làm bộ đáng thương kia, Hoài An Hầu rốt cuộc cũng không chịu nổi mới miễn cưỡng đồng ý. Ông phái một nhóm người hộ tống Chung Yến Sanh ngồi xe ngựa đi đón Hầu phu nhân.
Trên đường ra khỏi Kinh, họ bắt gặp Bùi Hoằng đang ngất trong đống tuyết.
Bùi Hoằng được đưa vào xe ngựa. Chung Yến Sanh lấy áo lông cáo trên người đắp cho hắn, lo lắng nhìn người ta đút trà nóng. Lúc Bùi Hoằng tỉnh lại thì thấy Chung Yến Sanh đang dùng vẻ mặt lo âu nhìn mình. Đứa nhỏ có khuôn mặt như ngọc tuyết, vẻ xinh đẹp xanh xao cứ như một tiểu Bồ Tát, thấy hắn tỉnh lại thì hai mắt sáng rỡ, còn nở một nụ cười mềm mại với hắn.
Bùi Hoằng sờ vào áo lông cáo ấm áp mềm mại trên người, cứ ngỡ rằng mình đã chết mới thấy được cảnh tượng lúc này.
Chung Yến Sanh thấy Bùi Hoằng đáng thương, nghĩ hắn là một tên ăn mày nên mới đưa hắn về nhà.
Được ba ngày thì người trong cung tìm đến, Hoài An Hầu mới biết con trai nhỏ nhà mình nhặt được một Bát Hoàng tử bỏ trốn về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!