Chương 18: Tháo mũ che mặt ra

Giọng nói vang lên từ xe ngựa của phủ Định Vương nghe rất quen nhưng lại có sự khác biệt lớn.

Ở biệt viện Trường Liễu, khi được Chung Yến Sanh gọi là "ca ca", Tiêu Lộng luôn mang giọng điệu lười biếng và phóng túng, thậm chí đôi khi còn mang theo ý cười. Nhưng lúc này, giọng nói lại giống hệt như khi gặp trên con phố lần trước, khi mà Định Vương Điện hạ quát mắng Tiêu Văn Lam.

Đó là sự lạnh lùng của một người nắm giữ quyền sinh sát trong tay, một kẻ nhìn từ trên cao xuống.

Sau lớp màn che, lông mi Chung Yến Sanh hơi rung lên. Cậu không quen với một Tiêu Lộng như thế này.

Nhưng đây mới chính là Định Vương Điện hạ mà mọi người biết đến.

Nếu bị phát hiện, có lẽ cậu còn phải đối mặt với một Định Vương đáng sợ hơn.

Trong lòng hơi buồn rầu, Chung Yến Sanh bất chợt mất tập trung, không trả lời ngay.

Hiện giờ Chung Tư Độ ở trong phủ không danh không phận, đương nhiên không đến lượt y mở miệng. Y hơi dùng khuỷu tay chạm vào Chung Yến Sanh, ánh mắt đầy vẻ mất kiên nhẫn và khó hiểu.

Chung Yến Sanh giật mình tỉnh lại, giả vờ như bị khí thế của Định Vương làm cho sợ ngây người, mà thật sự thì cậu cũng đang sợ muốn chết. Cậu nhỏ giọng, cố gắng đè lại chất giọng ở Cô Tô kia của mình: "Bẩm Điện hạ, tiểu thần là Chung Yến Sanh của phủ Hoài An Hầu."

Thật ra không cần phải cố tình đè giọng. Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi không tốt, còn bị cảm lạnh, giọng nói khàn khàn, không còn trong trẻo như trước.

Giọng nói thô ráp ở ngoài xe ngựa là tiếng phổ thông của Kinh thành, không có chút mềm mại quen thuộc nào.

Dáng vẻ sợ hãi không nói nên lời, vừa run rẩy vừa nói chẳng khác gì những người khác, hoàn toàn khác xa với hình ảnh con chim sẻ nhỏ trong lòng hắn.

Sự hứng thú vừa nảy sinh trong lòng Tiêu Lộng lập tức tan biến, hắn buông tấm rèm xe đang vén lên, nhắm mắt tựa lưng lại.

Không có gì thú vị.

Xe ngựa của phủ Định Vương tiếp tục di chuyển, cho đến khi chiếc xe ngựa đó đi xa, người của phủ Hoài An Hầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Vân Thành lau mồ hôi lạnh, đôi chân run rẩy, tiến tới muốn đỡ Chung Yến Sanh đứng lên.

Hiện giờ Chung Yến Sanh cứ bị người khác chạm vào là thấy khó chịu. Dù là Vân Thành thì cậu cũng lắc đầu, tự mình đứng dậy. Sau đó cậu bỗng chú ý thấy ánh mắt lạnh lùng của Chung Tư Độ.

Thế này là sao nữa?

Chung Yến Sanh không biết sao mình lại chọc giận Chung Tư Độ nữa rồi. Cậu không biết cách ứng phó với y, bèn lặng lẽ leo lên xe ngựa, chui vào một góc giảm bớt cảm giác tồn tại.

Chung Tư Độ cũng bước lên xe, nhìn cậu như con chim nhỏ xù lông rúc trên cành, lòng càng thêm bực bội, lạnh lùng nói: "Nhìn lại ngươi đi, có chút nào giống Thế tử phủ Hoài An Hầu không?"

Chung Yến Sanh mơ màng ngẩng đầu lên: "Hả?"

Từ nhỏ, Hầu phu nhân đã nói với cậu rằng, chỉ cần cậu khỏe mạnh, vui vẻ và tự tại là đủ rồi. Tuy Hoài An Hầu nghiêm khắc nhưng ngoài việc không cho cậu đọc tiểu thuyết ra thì cũng không hạn chế quá nhiều.

Cậu không hiểu "Thế tử phủ Hoài An Hầu" mà Chung Tư Độ nói là phải như thế nào.

Dù bị màn che ngăn cách, không nhìn thấy mặt Chung Yến Sanh, nhưng Chung Tư Độ cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cậu.

Giả ngây giả ngốc, gặp Định Vương sợ đến nỗi không nói nên lời.

Một tên đẹp mã vô dụng.

Nếu không có khuôn mặt đó thì chẳng có gì đáng giá.

Chung Tư Độ nén cơn giận trong lòng, lạnh mặt mở lại cuốn sách vừa đọc dở ra, không thèm để ý đến Chung Yến Sanh nữa.

Thấy Chung Tư Độ không thèm để ý đến mình, Chung Yến Sanh lại thở phào nhẹ nhõm. Cậu lén vén rèm che lên, nhìn về hướng xe ngựa của phủ Định Vương rời đi.

Vừa rồi cậu không dám ngẩng đầu lên nên không nhìn thấy Tiêu Lộng… Không biết Định Vương Điện hạ giờ có còn giận không nhỉ? Đã điều tra đến đâu rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!