Sau lần chia tay ở tửu lâu lần trước, hầu như ngày nào Chung Yến Sanh cũng nhận được lời mời của Mạnh Kỳ Bình nhưng đều khéo léo từ chối.
Mạnh Kỳ Bình gửi lời mời một cách riêng tư, trong thư nói rằng gã nghe nói Kinh thành gần đây có nhiều biến cố nên lo lắng cho Chung Yến Sanh, đặc biệt hẹn cậu ngày mai đến thuyền Vân Trung uống rượu.
Chung Yến Sanh có ấn tượng khá sâu sắc với Mạnh Kỳ Bình.
Trong đám con cháu thế gia, sau khi Tiêu Văn Lan rời đi, Mạnh Kỳ Bình dường như trở thành kẻ cầm đầu.
Lần trước ở tửu lâu, Mạnh Kỳ Bình cứ sáp sáp lại gần cậu, lén ngửi mùi trên người cậu khiến cậu nổi cả da gà. Gã còn tự ý đặt nhũ danh cho cậu, nói chuyện thì cũng kỳ cục, thái độ lả lơi, nhìn là biết không phải người tốt.
Chung Yến Sanh nhìn thư mời chỉ nhíu mày. Ngược lại, Vân Thành nghe thấy tên thì lập tức nổi cáu, vội vàng can ngăn: "Thiếu gia, không thể đến nơi đó được đâu!"
Chung Yến Sanh nhìn sang hắn: "Vân Thành, ngươi đã từng nghe về gã à?"
"Chỉ nghe thôi còn đỡ." Vân Thành tỏ vẻ khó nói: "Cả Kinh thành này không ai là không nghe về gã. Thiếu gia, ngài không biết gã đã làm những gì đâu!"
"Làm cái gì cơ?"
Vân Thành nhìn ánh mắt trong sáng của tiểu Thế tử nhà mình, những lời định nói ra bỗng chốc khó mà thốt thành lời. Nhưng hắn càng sợ Chung Yến Sanh bị người xấu bắt nạt hơn, nên đắn đo một hồi mới quyết định nói một cách uyển chuyển: "Tam thiếu gia của phủ Phái Quốc Công này là một kẻ chuyên ức hiếp người khác. Hơn hai tháng trước vào dịp Thượng Nguyên, gã nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp trong lễ hội đèn lồng thì lập tức bắt cóc nàng mang về tư gia của mình ngay giữa ban ngày ban mặt!"
Chẳng trách Hoài An Hầu lại đặc biệt đến cảnh cáo cậu không nên qua lại với Mạnh Kỳ Bình. Chung Yến Sanh nhíu chặt mày: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó, không còn ai nhìn thấy cô gái đó nữa."
"Chẳng ai quan tâm đến việc đó à?" Chung Yến Sanh cảm thấy không thể tin nổi: "Dưới chân Hoàng thành mà gã lại dám làm càn như vậy?"
"Thiếu gia mới về Kinh nên không biết." Vân Thành nhìn quanh, nhỏ giọng xuống, không dám nói to: "Ông nội của Mạnh Kỳ Bình từng là Thái phó, cha là Lại bộ Thị lang, còn có một dì là phi tần trong cung, đại ca kết hôn với công chúa, thế lực lớn lắm."
Dù thế lực có lớn thế nào thì lần trước gặp xe ngựa của Định Vương chẳng phải cũng sợ đến tè ra quần sao?
Vả lại Mạnh Kỳ Bình ức hiếp đàn ông phụ nữ, cậu đâu phải là tiểu cô nương bé bỏng gì đâu, Vân Thành lo cái gì chứ?
Chung Yến Sanh thầm nghĩ, nhìn vẻ mặt lo lắng của Vân Thành, vỗ vai hắn, an ủi: "Yên tâm, ta sẽ không đi đâu, tìm lý do từ chối là được."
Những lời đồn về phủ Hoài An Hầu lan truyền khắp Kinh thành, tin tức dĩ nhiên cũng đến tai Tiêu Lộng.
—— Tiểu Thế tử của phủ Hoài An Hầu Chung Yến Sanh bị nghi ngờ là giả mạo.
Phía dưới là tình huống chi tiết.
Chỉ là chuyện ôm nhầm con của một thế gia bình thường mà thôi. Tiêu Lộng nhìn lướt qua, không mấy để ý, ánh mắt dõi theo Chung Yến Sanh phía đối diện, mắt hơi nheo lại.
Chung Yến Sanh thích ngồi ghế thấp hơn, cảm thấy như vậy mới thoải —— Điều này là do Triển Nhung nói với hắn.
Hôm sau, trong thư phòng mọc thêm một chiếc ghế nhỏ không biết ai mang đến.
Khi Chung Yến Sanh thấy hắn đang làm việc sẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ riêng của mình, ăn điểm tâm, uống trà, đọc sách. Lúc đọc sách cho hắn thì mang chiếc ghế nhỏ đến cạnh giường, không bao giờ dò hỏi cái gì, chỉ ngoan ngoãn yên lặng ngồi đó.
Nhưng hôm nay lại lơ đễnh, đã ôm chén trà ngẩn ngơ rất lâu rồi.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ hắt lên người thiếu niên. Qua lớp lụa mỏng trên mắt, cậu như được phủ thêm một lớp hào quang mờ ảo xung quanh, gương mặt thanh tú cũng tăng thêm vài phần thánh thiện.
Tiêu Lộng không thấy rõ biểu cảm của cậu, bèn đặt thư báo xuống, đẩy xe lăn đến trước mặt Chung Yến Sanh.
Xe lăn đến gần rồi mà Chung Yến Sanh vẫn cứ ngẩn ngơ, hoàn toàn không nhận ra hắn đang tới.
Chung Yến Sanh đang đắm chìm trong suy nghĩ xem rốt cuộc ai là người tung tin, phải xử lý tình hình ở phủ Hầu gia thế nào, sau khi Thế tử thật trở về thì cậu phải đi đâu, không biết chuyện rắc rối của Mạnh Kỳ Bình đã được giải quyết hay chưa…
Đương lúc đầu óc rối bời, một mùi hương lạnh lẽo xen lẫn với mùi thuốc xộc vào mũi cậu. Trước mắt cậu tối sầm lại, rồi bị ai đó nắm cằm nâng mặt lên, lộ ra khuôn mặt ngây ngô, trắng như tuyết dưới mái tóc mềm mại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!