Vân Thành vốn định đi tóm tiểu yêu tinh, ai ngờ ở một mình trong xe ngựa đợi lâu chán quá, ngủ mất đất.
Hắn bị Chung Yến Sanh lay dậy.
Không thể nhìn thấy yêu tinh đưa tiểu Thế tử ra là ai, Vân Thành tức muốn chết.
Hôm nay hai người về thành sớm hơn mọi hôm, Vân Thành nhàn nhã gửi xe ngựa ở nhà trọ, dù sao cũng không cần vội vàng chạy về phủ Hầu gia.
Trên phố, trà lâu và tửu lầu đương là lúc náo nhiệt nhất. Chung Yến Sanh vẫn nghĩ về quyển du ký kia. Lúc đi qua một quán trà nghe thấy trong đó kể chuyện, cậu lập tức hứng thú bước vào trong.
Vân Thành kêu vài tiếng, đành bất đắc dĩ đi theo.
Người kể chuyện nói đến khô cả cổ, đang uống trà làm dịu giọng. Những người ngồi dưới đang buồn chán vì đợi thì thấy một tiểu công tử đẹp đẽ, khí phách tiến vào. Họ không khỏi nhìn trộm mấy lần, tiếng nói chuyện xung quanh cũng nhỏ hơn đôi chút.
Trước kia Chung Yến Sanh ít khi ra ngoài, dạo này vì muốn kéo gần quan hệ với thiếu gia thật nên mới phải chạy đôn chạy đáo mỗi ngày.
Lúc đi ra ngoài thường xuyên bị người khác nhòm ngó như vậy khiến cậu hơi ớn lạnh, rất hay nghi ngờ mặt mình bị ai đó vẽ bậy lên mà sao ai cũng nhìn mình.
Cậu tránh những ánh mắt đó, gọi một bình trà rồi ngồi xuống. Vân Thành nghiêng người chắn ánh nhìn của người khác, rót trà cho Chung Yến Sanh, khó chịu lẩm bẩm: "Tiểu Thế tử của chúng ta tôn quý như vàng ngọc, đâu phải loại phàm nhân như các ngươi có thể mơ tưởng…"
Vì Chung Yến Sanh bước vào mà tiếng bàn luận xung quanh cũng nhỏ lại, tiếng của bàn bên cạnh ngược lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Mấy văn sĩ tụ lại một bàn, mải mê chia sẻ những câu chuyện đồn đại, hoàn toàn không nhận ra có người bước vào.
Ban đầu là nói về mấy thế gia giàu có trong Kinh thành, rồi có người chuyển hướng, nhắc đến một từ quen thuộc:
"Các ngươi nghe gì chưa? Chuyện về phủ Hoài An Hầu…"
"Nghe rồi, có gì mà phải nói lén lút thế? Chẳng phải là phủ Hoài An Hầu mười mấy năm trước nhận nhầm con, bây giờ vị tiểu Thế tử đó là giả sao."
"Thế tử giả, chuyện này không tầm thường đâu, chậc chậc chậc."
Chuyện khiến cậu lo lắng nhất bất ngờ bị người ta bàn tán. Đầu óc Chung Yến Sanh trống rỗng, tay run lên làm rơi chén trà khiến trà bắn tung tóe ra sàn.
Ngược lại Vân Thành lại cảm thấy buồn cười, nghĩ rằng mấy người đó có vấn đề về đầu óc. Lúc nhìn thấy sắc mặt Chung Yến Sanh không ổn lắm, mới lập tức đen mặt, giơ tay muốn đập bàn mắng mấy người kia nhưng bị Chung Yến Sanh ngăn lại.
Mặt Chung Yến Sanh tái nhợt, nhỏ giọng: "Vân Thành, chúng ta về đi."
Rời khỏi quán trà, Vân Thành tức giận mắng: "Mấy tên học sĩ nghèo kiết xác đó, bình thường không làm được trò trống gì chỉ biết ngồi nói xấu người này người nọ. Thiếu gia đừng để ý mấy lời vớ vẩn đó, Hầu gia và phu nhân có thể nhận nhầm con của mình sao? Phủ Hoài An Hầu ngoài ngài ra thì ai có thể làm Thế tử nữa chứ!"
Chung Yến Sanh im lặng nghe hắn lải nhải, gượng cười không nói.
Vân Thành có lòng an ủi, nhưng khổ nỗi, cậu đúng là không phải con của phủ Hoài An Hầu.
Cốt truyện trong giấc mơ cũng không nói cậu là con của ai, cậu không biết cha mẹ ruột của mình là ai.
Nếu trong quán trà có thể nghe được những lời đồn đại như thế, sợ rằng tin đồn Thế tử giả của phủ Hoài An Hầu đã lan truyền khắp các ngõ ngách trong Kinh thành.
Chung Yến Sanh nắm chặt tay, đoán rằng Hoài An Hầu hoặc Hầu phu nhân sẽ sớm đến tìm mình nói chuyện.
Quả nhiên, tối hôm đó khi vừa về phủ, Hoài An Hầu đích thân đến viện Xuân Vu, cho lui hết hạ nhân rồi gọi Chung Yến Sanh vào thư phòng.
Hoài An Hầu vốn là người ít nói, ông luôn đóng vai người cha nghiêm khắc trước mặt Chung Yến Sanh. Nếu không phải vì phu nhân tinh thần không ổn định, không thích hợp để nói chuyện, thì ông cũng không cần phải đến.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
Một lúc sau, Hoài An Hầu mặt mày trầm ngâm, mở lời: "Điều Nhi, cha có chuyện muốn nói với con."
Chung Yến Sanh cũng trầm giọng: "Cha, con cũng có chuyện muốn nói với cha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!