Liêu Tinh Thần không biết bị cái gì bỗng nhiên hỏi đến vấn đề này, có lẽ bởi vì tối hôm qua nghe được người kia nhẹ giọng nói ra câu xin lỗi nọ, lại có lẽ đang nghi ngờ động cơ học tập của cậu.
Uống lộn thuốc rồi?
Hoặc có lẽ, anh chỉ đơn thuần là rảnh rỗi sinh nông nổi.
[2]: là cho leo cây đóa
Nín thở chờ một lúc lâu cũng không chờ được đáp án, sự kiên nhẫn của Liêu Tinh Thần bị rút cạn chỉ muốn trực tiếp rời đi: "Không biết thì quên đi."
Triều Dương không mê chơi game, lúc Tô Tần cùng người khác chơi với nhau, cậu chỉ ngồi bên cạnh xem phim bộ, xem đến mệt mỏi không thể chống đỡ nữa cũng không chịu rời đi, trực tiếp ghé vào trên bàn máy tính chật hẹp mà nghỉ ngơi.
Sự khác thường của Triều Dương, đừng nói là Từ Lỗi mà ngay cả Lâm Tử với lão Cao cũng đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
"Biết mà, biết mà."
[2]: là cho leo cây đóa
Triều Dương kích động giấu điện thoại đi, hắng giọng một cái bắt đầu giải nghĩa: "Ờm… lạt mềm buộc chặt nằm trong binh pháp ba mươi sáu kế, ý là muốn tóm được kẻ thù thì nên cố tình thả lỏng trước, để cho người đó lơ là phòng bị, sau khi kẻ thù để lộ sơ hở sẽ tóm gọn hắn vào trong tay."
Triều Dương trả ngược về: "Tại sao tớ lại phải đi?"
Trước kia Triều Dương chạy theo sau Tô Tần như thế nào, hai người bọn họ biết rõ hơn bất cứ ai hết.
Con gấu này làm được cái gì chứ, chỉ có tiếng mặt dày là số một, ông Lý nhịn cười trêu cậu: "Nhắm mắt nói bừa[1], sao cháu không trực tiếp nói Tiểu Thần cũng là của cháu luôn đi?"
Liêu Tinh Thần trong một chớp mắt rất muốn đuổi phắt tên nhóc trong đầu toàn yêu đương này xuống khỏi xe, nhận ra phía sau có gì đó không đúng thì cúi đầu cười nhạo một tiếng.
Liêu Tinh Thần mím môi áp chế ý cười trên khóe miệng, lúc lên đến tầng năm mới đưa trả lại túi sách cho cậu, Triều Dương nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn, vừa muốn xoay người đi thì chợt nghe thấy anh nói: "Buổi chiều còn muốn ngồi ké xe đi học nữa không?"
Trong lòng Triều Dương bị tiếng cười khẽ này của anh làm cho hoảng sợ, đẩy đẩy lưng anh, giả vờ bình tĩnh nói: "Cười cái gì mà cười, tớ trả lời xong rồi, trả lời được cậu phải đưa tớ về nhà."
Khuôn mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng, một nửa là do nóng, nửa kia là tại khô hanh.
Anh bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa một phen, nói: "Không cho."
Ngu ngốc, cậu trả lời tôi mới không muốn đưa cậu về nhà.
[2]: là cho leo cây đóa
"Không đến được, gần đây học tập khá bận rộn."
Liêu Tinh Thần không biết bị cái gì bỗng nhiên hỏi đến vấn đề này, có lẽ bởi vì tối hôm qua nghe được người kia nhẹ giọng nói ra câu xin lỗi nọ, lại có lẽ đang nghi ngờ động cơ học tập của cậu.
Liêu Tinh Thần nghĩ như vậy, tâm trạng bỗng chốc tốt hơn nhiều. Anh nghiêng nửa người trên cúi nhìn Triều Dương, không chút lưu tình vạch trần trò diễn nho nhỏ của đối phương: "Học vẹt theo giải thích trên mạng?"
Triều Dương lấy từ trong cặp ra bút và vở mới mua, gần như sắp hoàn toàn quên mất người này đi rồi: "Không ra sao cả, tớ cũng chưa đến Đình Vượng."
"Khoan đã."
Giống như đi thi gian lận bị giám thị bắt được ngay tại trận vậy, phản ứng đầu tiên của Triều Dương là vội vàng che lấy túi quần đựng điện thoại, che xong mới muộn màng nhận ra hành động này của bản thân căn bản là giấu đầu lòi đuôi.
Khuôn mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng, một nửa là do nóng, nửa kia là tại khô hanh.
Gần đây cậu vẫn luôn cố gắng đuổi cho kịp tốc độ thế nhưng tốc độ học của Thế Ninh quá nhanh, cứ như đang lắp hỏa tiễn ấy.
Triều Dương không nhịn được lập tức xù lông: "Còn đi đâu được nữa hả, về nhà đấy."
Đối với học sinh ưu tú mà nói gian lận chính là điều tối kỵ, còn nghiêm trọng hơn so với việc để giấy trắng không viết gì hết. Triều Dương thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào cho rồi, cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà tiếp tục lôi kéo đi ké xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!