Chương 5: (Vô Đề)

Dương Hân Lan liên tục trực suốt hai ca đêm, áo khoác blue trắng còn chưa kịp cởi ra thì đã nhận được tin nhắn của Vi Quốc Học gửi tới, nội dung viết đầy đủ chi tiết các cột điểm trong cuộc thi vừa rồi của con trai.

Từ Lỗi không thể tin nổi mà mở to hai mắt nhìn chằm chằm cậu.

Vẫn thảm hại y như cũ, vẫn đội sổ không khác gì quá khứ.

Hàng xóm trộm liếc mắt nhìn tầng sáu ở đối diện, cười nói: "Ôi trời, bà Dương lại đang mắng con trai này."

Con cái luôn luôn là con nhà người ta tốt nhất, mẹ Từ Lỗi trở về phòng nhìn thấy Từ Lỗi đang bắt chéo chân, ngồi trên ghế sô pha nhàn nhã xem phim trên ti vi, cái gì mà top mười của lớp, thành tích thật tốt trong nháy mắt đều biến thành cái gai cả.

Dương Hân Lan nhìn tờ phiếu phiểm đỏ chót cay mắt, một hơi thở tắc trong ngực, thiếu chút nữa ngất luôn.

Giống như toàn bộ thế giới này chỉ có mỗi cậu là kẻ bình thường vô vị còn sống vậy.

Bà và Triều Hải suốt bao nhiêu năm nay quá bận rộn với công việc, không phải là những ngày làm việc dài vô tận thì cũng là vô số những việc lặt vặt khác quấn thân, gần như không trở về nhà bao nhiêu.

Bà giẫm trên giày cao gót, nổi giận đùng đùng quay về nhà, gần như là đá văng cánh cửa phòng của Triều Dương, hai tay chống nạnh, đầu hơi cúi xuống, mắng thành một bài sớ.

Trước kia Triều Dương bị Dương Hân Lan giáo huấn luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ chẳng bỏ vào tai, thái độ còn kém hơn rất nhiều so với khi đối mặt với Vi Quốc Học, thậm chí còn có thể trả treo mấy câu, toàn nói ra những câu chứa dao sắc có thể làm cho người đối diện tức đến chết.

"Sao con có thể làm bài như vậy? Hả!? Môn sinh học câu ba mươi lựa chọn đáp án, đó là câu con có thể chọn đúng, hơn nữa rõ ràng nó là một câu cho không điểm mà tất cả các lớp đều chọn được!"

Bảng kế hoạch của Triều Dương cuối cùng vẫn chưa thể ra đời được, nhưng mà cậu không từ bỏ, ngược lại tự viết cho mình một câu slogan bự tổ chảng dán trên mặt bàn, lúc nào cũng phải thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân mình.

Dương Hân Lan nhìn chằm chằm vào đứa con trai còn non nớt nhưng biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc một lúc lâu, cảm thấy có lẽ bản thân có thể nghe nhầm rồi: "Con, con vừa mới nói cái gì?"

Quả thật Từ Lỗi thi cũng không kém, trong lớp thuộc top mười, theo khối thì trong top một trăm. Nếu ở trong một trường học khác thì hoàn toàn có thể là một học sinh lớp chọn, mẹ Từ Lỗi vẫn rất vừa lòng với thành tích này của con trai.

"Có mất mặt không? Con xem có mất mặt không hả?"

Dương Hân Lan chờ mãi không thấy con trai trả lời lại, bà lại lớn giọng hỏi lần nữa.

Giọng cậu ta run rẩy: "Cái, cái này là gì vậy?"

"Có phải con muốn trở thành người đầu tiên trong đại viện này thi trượt đậu đại học đúng không hả?"

Triều Dương thả bút xuống đáp: "Bảng kế hoạch đó."

Cậu chưa từng viết qua bảng kế hoạch học tập thế này bao giờ, suy nghĩ suốt cả đêm cũng không ra được một ý tưởng nào rõ ràng.

"Thầy giáo còn nói với mẹ tối nay con cúp tiết tự học tối! Con đi đâu!??"

Chắc chắn lại đang viết thư tình cho Tô Tần rồi.

Vẫn thảm hại y như cũ, vẫn đội sổ không khác gì quá khứ.

Chỉ có những địa phương xung quanh đại viện Tân Giang kia vẫn còn lộ ra dáng vẻ hơi thở từ thuở xa xưa của thế kỷ trước, những viên gạch đá màu xanh và tường bao xi măng, còn có những dây thường xuân bò trên tường nhà dân cùng với những tờ quảng cáo dán chi chít trên cầu thang.

Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, Triều Dương đã rất nhiều năm chưa từng thấy qua bộ dáng bị chọc giận đến thở hổn hển này của mẹ mình, giờ nghe được rồi nhưng nó lại làm cậu bị dọa sợ đến thiếu chút nữa chết luôn tại chỗ.

Triều Dương nhìn thấy động tác này của mẹ mình, ánh mắt cũng đỏ lên theo, cậu bước qua ngồi xổm người xuống, giọng nói trầm ổn kiên định: "Con đồng ý với mẹ, sau này nhất định sẽ học tập thật tốt!"

Trực tiếp làm cho Dương Hân Lan ngây ngẩn cả người.

Hòa hoãn mãi mới đưa trái tim trở lại bình thường được, trong lòng không khỏi mắng một câu tuyệt lắm, cái này có phải gọi là sợ hãi khắc sâu vào xương tủy rồi không?

Lời này nghe qua thì có vẻ là đang quan tâm đến Từ Lỗi, thực chất là đang hạ thấp người khác.

Nhưng đại viện Tân Giang là một nơi như thế nào chứ, sống ở nơi này tám phần trở lên đều là các thành phần tri thức, trong lòng lại còn thích so sánh ganh tị lẫn nhau, từ đời ông bà đến đời con cháu, lúc gặp mặt nhau không thể tránh khỏi một cuộc so sánh hơn thua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!