Chương 36: (Vô Đề)

Liêu Tinh Thần hoài nghi bạn trai mình có phải đặc vụ ngầm hay không, mối quan hệ trong bí mật này của hai người y như đang thực hiện một phi vụ ngầm ấy.

Trước đây lúc hai người vẫn chưa mấy thân thiết, ngồi trong bữa cơm họp mặt phụ huynh toàn giả bộ thân mật.

Hiện giờ thì ngược lại, bọn họ bên trong là cặp tình nhân nhỏ yêu nhau tha thiết, khanh khanh ta ta gắn bó như keo sơn.

Thế nhưng thể hiện bên ngoài lại dùng phép lịch sự tối thiểu đối đãi với nhau, mối quan hệ cực kỳ xa cách – đương nhiên, đây là yêu cầu của Triêu Dương, Liêu Tinh Thần chỉ là người chịu trách nhiệm hợp tác.

Phụ huynh hai nhà nhìn vào còn tưởng hai đứa nhỏ cãi nhau.

Lại là một đêm học phụ đạo xong xuôi, mới một giây trước Triêu Dương còn đè bạn trai xuống giường đòi an ủi, khen ngợi mà một giây sau đã ôm sách giáo khoa rời phòng, vờ nghiêm túc trước mặt vợ chồng viện trưởng.

"Thầy Liêu ngủ ngon nhé, mai gặp."

Thầy Liêu bị cậu ép diễn kịch, khoanh tay ung dung nói: "Ừ, mai gặp."

Mối quan hệ ngầm khăng khít như vậy diễn ra hơn nửa tháng, cha mẹ song phương cũng chẳng hề hoài nghi tình cảm của cả hai đã vượt qua mức bạn bè.

Mà Dương Hân Lan với Triêu Hải mãi cũng không đoán được đối tượng yêu đương của con trai mình là Tống Liên Phi hay Từ Lỗi.

Trong phòng làm việc khoa ngoại thần kinh, Trần Hoa kéo tay Dương Hân Lan khóc lóc kể lể: "Dương Dương nhà cậu có đối tượng yêu đương rồi, quan hệ giữa thằng bé với Tinh Tinh nhà tớ lại hờ hững không thân thiết tý nào!"

Con nhà ai người đó hiểu nhất, Dương Hân Lan an ủi khuê mật: "Chuyện tình cảm của con cái chúng ta không nên can thiệp nhiều, Tinh Tinh sẽ có người tốt hơn."

Trần Hoa thực sự không nỡ bỏ qua bình rượu mơ này, cô thực sự yêu quý đứa nhỏ Triêu Dương ấy, cô lập tức đổi suy nghĩ, nói: "Không thì đợi ngày lành tháng tốt để tớ nhận Dương Dương làm con nuôi được không?"

Đành lùi một bước, mẹ nuôi dù sao cũng vẫn là mẹ, tốt hơn là không có gì.

Dương Hân Lan cũng cảm thấy đề nghị này hợp lý, bà và Trần Hoa là chị em bao nhiêu năm như vậy coi nhau không khác gì máu mủ tình thâm, Tinh Tinh đối với bà chẳng khác gì con ruột.

"Vậy thì sang năm đi, hôm làm bữa cơm giao thừa chúng ta cùng nhận con nuôi."

Đôi chim c* hoàn toàn không biết mình sắp phải gánh lấy quan hệ "anh em nuôi" thân thiết, cả hai còn đang ngao du trong biển tri thức.

Tiến độ học của Thế Ninh không phải là nhanh, mười tháng mới kết thúc, các trường khác đang chuẩn bị bế giảng thì Thế Ninh mới tiến vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ.

Ban thực nghiệm thậm chí còn bắt đầu vào chương trình học lớp 12, nhanh hơn cả một học kỳ so với ban phổ thông.

Tiết học vừa mới kết thúc, những tháng này còn lại đều bị những cuộc thi lớn nhỏ nuốt chửng, các môn thi dàn trải, thi tuần thi tháng, nếu các bài thi có thể quy ra tiền thì chẳng mấy chốc là nhồi đầy ngăn kéo.

Ban ngày Triêu Dương ôn thi ở trên trường, buổi tối về đại viện còn bị Liêu Tinh Thần kiểm tra, tiêu đề bài thi từ "lớp mười" chuyển qua "lớp mười một" biến hóa qua lại, cuộc sống trôi qua thực sự mệt mỏi.

Ba mươi sáu quyển vở mua ở Thần Quang kia bất tri bất giác đã dùng hết một nửa, vết chai ở ngón tay giữa cùng ngày càng dày hơn, những thứ này chính là minh chứng của sự nỗ lực của Triêu Dương mấy ngày nay.

Thế nhưng thời gian làm bài thi của cậu vẫn là khoảng tiếng rưỡi, không bị tụt lùi mà cũng chẳng tiến bộ, Triêu Dương cảm thấy nản lòng, Liêu Tinh Thần an ủi cậu, hắn nói: "Đang giai đoạn nút thắt cổ chai, rồi sẽ chầm chậm tiến bộ."

Triêu Dương lập tức cười xấu xa hỏi: "Vậy lần tiến bộ tiếp theo có phần thưởng không?"

Liêu Tinh Thần bị cậu làm loạn đành phải hứa hẹn: "Phần thưởng lúc đó cậu muốn gì tôi đều đồng ý."

Triêu – mê cái đẹp – Dương nghe xong câu cam kết này, cứ như hít thuốc, cả người tràn ngập sự nhiệt tình.

Tiến độ bị bỏ rơi phía sau lúc này cũng đã bắt kịp, nội dung giáo viên giảng trên lớp đã chẳng còn là thiên thư, hiếm thấy nhất là, ở một lần thi tuần nào đó điểm toán của Triêu Dương đã đạt tới con số 86.

Lúc cầm phiếu điểm trên tay Dương Hân Lan vui sướng biết bao nhiêu, mới ba tháng trước điểm toán của con trai bà vẫn đang ì ạch 26 điểm.

Cuối cùng giờ bà mới nhớ ra mình vẫn chưa mua xe đạp mới cho con trai, Dương Hân Lan áy náy cực kỳ, bà gọi điện thoại hỏi con: "Cuối tuần rảnh không? Mẹ mang con đi mua xe."

Nhận điện thoại là khi mà Triêu Dương đang ngồi trên cái ghế sau xe đạp dành cho mình cậu, cùng với bạn trai về nhà, cậu ôm lấy eo Liêu Tinh Thần, từ chối: "Không cần, con lười đi lắm ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!