Chương 34: (Vô Đề)

Ngày đầu tiên yêu nhau Triêu Dương đã nhắc nhở hắn ba lần, không được công khai, nhất định không được công khai, công khai thì cậu sẽ trở mặt tức giận.

Nhưng bạn trai trước mắt sắp bị người khác dẫn vào lều, Liêu Tinh Thần sao có thể im lặng mặc kệ chứ? Huống chi xưa nay hắn chưa từng nghĩ tới việc giấu diếm.

Người trong ngực nhúc nhích một chút, tuy rằng Triêu Dương uống say nhưng vẫn còn lưu lại chút lý trí.

Câu công khai chủ quyền của Liêu Tinh Thần làm cho cái đầu nhão như hồ của Triêu Dương thanh tỉnh trong giây lát, cậu ngẩng đầu nhỏ giọng oán trách: "Làm gì thế, chẳng phải đã bảo là không công khai ư?"

Triêu Dương chỉ thẳng vào mặt hai người còn lại, không có chút khí thế nào mở miệng.

"Việc này… ừm, nhất định bọn mày phải giữ bí mật."

"Cấm không được nói ra, đứa nào, đứa nào nói tao sẽ nghỉ chơi!"

"À không, đứa nào làm lộ ra, tao xử luôn!"

Đầu lưỡi còn không uốn xong chứ chưa nói đến việc uy h**p người khác, Liêu Tinh Thần không nói gì mà trực tiếp bế con ma men này về lều.

Tống Liên Phi và Từ Lỗi như hai tên ngốc trong nhà địa chủ, cả hai quay ra trừng mắt nhìn nhau, đứng ở trên đỉnh Thanh Sơn bị gió gào thét lùa ngổn ngang.

Trong đầu Từ Lỗi chỉ thắc mắc một điều rằng anh Thần nhà cậu ta theo đuổi được crush từ khi nào?!

Mà Tống Liên Phi thì chửi thầm, đụ mé, tui tèo đây.

Hai vị đương sự tiện tay ném một trái bom thì biến mất dạng, Tống Liên Phi với Từ Lỗi bị sợ hãi tỉnh cả ngủ đành xách theo số bia còn lại cùng chút hạt dưa, đậu phộng chạy ra bên đài quan sát tự xem xét lại.

Tống Liên Phi không thân với Liêu Tinh Thần bằng Từ Lỗi, nhớ đến hành vi vừa rồi của mình, tâm trạng cậu chàng hồi hộp hẳn: "Thạch Đầu này, anh Thần nhà mày có khi nào giết tao diệt khẩu không?"

Từ Lỗi bấy giờ mới hiểu tại sao ban nãy Tống Liên Phi tự nhiên bị Liêu Tinh Thần ngắm đến, cậu ta cũng run cầm cập: "Khó nói lắm, mày biết trước kia tao với anh Thần học chung cấp 2 nhỉ?"

Tống Liên Phi gật đầu.

Liêu Tinh Thần hòa nhập với mọi người không tốt lắm, vì hồi tiểu học với cấp hai hắn lại chuyển đến khu khác học thành ra đám trẻ trong đại viện không thân thiết với hắn cho mấy, Từ Lỗi là người duy nhất dám đi gần hắn.

Từ Lỗi buồn rầu nói: "Mày nhìn anh Thần nhà tao bình thường ở đại viện trông nhã nhặn đứng đắn, ở trên Thế Ninh lại giống một học sinh tốt, hội trưởng gương mẫu thế thôi."

"Chứ thật ra… Người ta giả bộ hết đấy, người này chẳng khác nào một đại ma vương, tính tình khó ở lại không dễ chọc, lúc còn học cấp 2 đánh nhau suốt ngày."

"Mày cứ thử hình dung kiểu này nhé, lấy tên học sinh cá biệt Tô Tần ra làm đơn vị so sánh thì Liêu Tinh Thần ước chừng bằng mười Tô Tần."

"……"

Tống Liên Phi nghe xong bắt đầu cảm thấy mình sẽ hưởng dương mười bảy tuổi: "Mai tao sẽ đi cầu xin Tiểu Dương Dương…"

Từ Lỗi đập vào gáy cậu ta: "Nói thế mà còn dám gọi tiểu Dương Dương, tao bây giờ cái chữ "Dương" còn chẳng dám thốt ra khỏi miệng, mày không thấy giờ tao toàn gọi tên đầy đủ hả!"

Hai người âm thầm đau khổ thương tâm một hồi, uống bia kha khá rồi mới đứng dậy, Tống Liên Phi nghi ngờ lẩm bẩm một câu: "Hai người đấy bồi dưỡng tình cảm từ khi nào nhỉ?"

Mười năm trước hình như hai người này vẫn duy trì mối quan hệ "tôi với anh không quen không thân" cơ mà, đâu ra mà một đêm đã biến thành người yêu được vậy?

Từ

- biết hết tất cả

- Lỗi chống cằm: "Một tháng đổ lại đây anh Thần toàn bổ túc cho Triêu Dương. Hai người này hầu như hôm nào cũng bám dính lấy nhau. Tháng ngày tích lũy cứ vậy mà lòi ra cảm tình thôi."

"Khụ—"

Tống Liên Phi hít một hơi khí lạnh, không rõ ý tứ nhìn cậu ta: "Mày, mày đụ má, sau này đừng đến nhà tao làm bài tập nữa…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!