Bạn trai ham chơi, vì để được đi qua đêm nên cố gắng bao hôm như vậy, giờ lại phải chôn chân ở nhà nên thấy không vui, Liêu Tinh Thần có thể nói thêm được gì đây?
Hắn chạm vào chóp mũi Triêu Dương, thả người ra, nói: "Cậu về nhà tắm rửa trước đi, tôi chờ."
Đi ra từ phòng 501 náo nhiệt, Triêu Dương mặt đỏ bừng bừng lết lại về nhà mình, khoảnh khắc mở cửa ra tự nhiên trong lòng cậu có cảm giác như vợ nhỏ về nhà mẹ đẻ.
Cậu cùng với Dương Hân Lan và Triêu Hải thưởng trăng một hồi, ăn vài miếng bánh trung thu nhân đậu đỏ và hai miếng bưởi đào, năm miếng xá xíu đặt giữa bàn cậu còn chẳng thèm liếc.
Đã thế còn uống mấy ngụm to trà Mao Đài Nam Sơn mà phụ huynh nhà mình phải bỏ mấy chục nghìn tệ ra mua một cân chẳng khác nào nước lã, Triêu Hải thấy mà tức điên, mắng cậu "phí phạm của trời".
Phủi sạch vụn bánh trung thu rơi trên tay, trà đủ cơm no thì Triều Dương mới bắt đầu đứng dậy đi tắm rửa.
Một lát nữa cậu sẽ hoàn thành sự kiện trọng đại trong cuộc đời, thật sự lột xác thành "đàn ông thực thụ", trước đó cũng nên dành chút thời gian bên cạnh cha mẹ cho phải lẽ.
Họ cũng là người đã nuôi nấng cho cậu khôn lớn đến như thế này, cho cậu vào Tân Giang thì hẳn là cậu cũng sẽ không được gặp Liêu Tinh Thần.
Tắm xong lại đi lựa quần áo, tạo kiểu tóc, tóc mái vuốt lên rồi lại ép xuống, cảm xúc còn sốt sắng hơn cả vừa cưỡi ngựa vừa xem phim.
Trên bàn trang điểm bày hết mỹ phẩm dưỡng da của nữ sĩ Dương rồi đến nước cạo râu của Triêu Hải, Triêu Dương đặt lược và máy sấy tóc xuống, liếc thấy một lọ nước hoa.
Loại nước hoa này rất nổi tiếng, không phải vì nó là hàng hiệu đắt tiền, mà vì nó có một khẩu hiệu quảng cáo cực kỳ dữ dội – âu yếm qua đi khi mặt trời ló rạng.
Có người nói chỉ cần xịt nước hoa này thì sẽ khiến người thương không kiềm chế bản thân được, muốn làm chuyện xấu với họ ngay lập tức….
Triêu Dương cảm thấy nó cực kỳ phù hợp với chuyện sắp xảy ra đêm nay của cậu, lẳng lặng cầm lên xịt xịt hai phát sau tai.
Xịt xong thì bị mùi hương hăng hắc của nó làm sặc hắt xì hai cái, má nó chứ, cái đồ chơi này mùi cứ như dầu thơm ấy.
Vừa đi đến cửa cậu lại hoảng loạn tìm điện thoại, Triêu Hải ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người con trai quen quen, cau mày nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Đêm nay con đi chơi với ai?"
Triêu Dương cứ ngỡ chuyện lén lún tới vườn địa đàng đã bị bại lộ, tay cậu siết chặt lấy điện thoại, giả vờ bình tĩnh: "Bạn bè thôi, sao thế ạ?"
"Bạn nào?"
Triêu Hải cẩn thận truy hỏi: "Con đêm nay không về ba mẹ cũng cần biết con đi chơi với ai, nếu như có tình huống gì gấp còn có thể liên lạc với người ta."
Triêu Dương quyết tâm che chở cho bạn trai, thuận miệng bia ra một cái tên người khác làm thế thân: "Con còn có bạn nào nữa chứ, đám Thạch Đầu đó ạ."
Triêu Hải gật đầu: "Được rồi, nhớ chú ý an toàn, điện thoại lúc nào cũng phải trong trạng thái mở nghe chưa."
Thái độ của cha già làm cho Triêu Dương nghi ngờ, để tránh cho tình yêu bị ánh sáng chiếu rọi, đôi uyên ương cũng bị chia rẽ nên cậu không dám xuống lầu gõ cửa mà chạy tới cửa đại viện gửi tin nhắn cho Liêu Tinh Thần.
"Tớ chờ cậu dưới gốc đa."
Liêu Tinh Thần nhận được tin nhắn thì đi ra ngoài, Trần Hoa thuận miệng hỏi một câu đi đâu, hắn vô tư trả lời lại: "Đi tham gia hoạt động cắm trại của viện bảo tàng, đêm nay không về ạ."
Triêu Hải đột nhiên quan tâm con trai, Dương Hân Lan cảm thấy không đúng lắm, sau khi Triêu Dương rời đi bà mới hỏi: "Sao vậy?"
Gừng càng già càng cay, Triêu Hải nói thẳng: "Anh nghi nó đang yêu đương."
Ấn đường Dương Hân Lan nhói lên, không phải chứ, bà cứ tưởng thằng con trai cuối cùng cũng quay đầu là bờ, học tập cho thật giỏi, ai mà ngờ lại lòi ra cái trò yêu sớm?
"Sao anh biết?"
Triêu Hải bấy giờ không còn là một bác sĩ nữa mà y chang như một thám tử, phân tích mạch lạc rõ ràng.
"Năm đó lúc anh với em hẹn hò lần đầu cũng như nó bây giờ thôi, quần quần áo áo cẩn thận, chọn đi chọn lại cũng chẳng thấy bộ nào ưng. Thậm chí hồi ấy anh còn lấy nước hoa của mẹ xịt lên người."
"Cái gì? ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!