Lão Chu tên đầy đủ là Chu Khải, bốn mươi tuổi vào nghề, là giáo viên dạy ngữ văn. Nghe nói trước đây ông từng làm lính suốt mười mấy năm, chức vị cũng không thấp đâu. Sau này bị thương thì giải ngũ rồi mới quay lại làm giáo viên.
Bên dưới khóe mắt của vị đại ca này có một vết sẹo khá mờ, lúc trở nên hung hăng càng tăng thêm vài phần hung ác.
Cả phòng học rộng lớn chỉ có một người vẫn hoạt động.
Chu Khải chân dài vai rộng, có lẽ là do xuất thân từ quân nhân nên tính tình cũng có tiếng là nóng nảy.
Học sinh lớp bảy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người này nổi lên tranh chấp, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Nếu không phải là Liêu Tinh Thần và Triều Dương không cùng xuất hiện với nhau, bằng không Tô Tần sẽ nghĩ hai tên này cố ý cùng đến tìm ngược.
Giáo viên khác ở trong khối đối xử với những học sinh hư hỏng thì thường hoặc là dẫn dắt từng bước hoặc là buông tay mặc kệ, chỉ có mỗi ông, nếu có thể dùng đến nắm đấm để giải quyết thì tuyệt đối không muốn phí nước bọt làm gì, coi trọng kế sách [Dùng võ phục nhân].
Giáo viên khác ở trong khối đối xử với những học sinh hư hỏng thì thường hoặc là dẫn dắt từng bước hoặc là buông tay mặc kệ, chỉ có mỗi ông, nếu có thể dùng đến nắm đấm để giải quyết thì tuyệt đối không muốn phí nước bọt làm gì, coi trọng kế sách [Dùng võ phục nhân].
"Lâm Tử, lão Cao, sau khi tan học cùng tao đi chặn người."
Đám nhóc cứng đầu của lớp bảy dưới sự quản lý theo kiểu quân (nắm) sự (đấm) của lão Chu đã trở nên vừa ngoan vừa sợ, mà ngay cả tên nhóc đại ca khó chơi nhất như Tô Tần cũng đều phải chừa cho ông mấy phần mặt mũi.
Trong lòng lão Cao bỗng dâng lên một cơn ớn lạnh.
Anh cứ tùy ý để đối phương túm áo như thế, ngay cả một chút lảo đảo cũng chả có, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh y như cũ: "Không làm? Vậy tan học ở lại làm."
Tất nhiên điều quan trọng nhất vẫn là do đánh không lại.
Hơn một nửa lớp bảy lập tức im bặt, số còn lại cũng bị dọa sợ tới mức tự động lùi xa khỏi hắn, bốn phía xung quanh chỗ ngồi của Tô Tần lập tức trống ra cả một khoảng lớn.
Chu Khải chân dài vai rộng, có lẽ là do xuất thân từ quân nhân nên tính tình cũng có tiếng là nóng nảy.
Nói đùa, quân nhân xuất ngũ thì ai đánh lại cho nổi?
Còn thích cười, rất được người khác yêu thích.
Ánh mắt hung ác của Tô Tần bắn thẳng về hướng phòng học lớp một, hận không thể lập tức lôi Triều Dương ra ngoài đánh một trận tơi bời, sau đó hỏi cho ra nhẽ đàng hoàng.
Toàn bộ trường học cũng biết rất rõ lão Chu coi trọng Liêu Tinh Thần thế nào.
Học kỳ trước có một nam sinh học ở trường khác đến chặn trước cổng Thế Ninh thổ lộ với Liêu Tinh Thần, vận may quá kém nên bị lão Chu bắt ngay tại trận, ông dứt khoát tìm đến trường học của nam sinh nọ, ồn ào làm lớn mọi chuyện đến khi đòi được một bản kiểm điểm dài ba ngàn chữ mới thôi.
Chưa từng có người nào đối xử với hắn như vậy.
Toàn bộ trường học cũng biết rất rõ lão Chu coi trọng Liêu Tinh Thần thế nào.
Thế nhưng hắn ta không ngờ rằng một cây cỏ dại vốn chẳng biết tức giận vậy mà vào hôm nay lại đột nhiên nổi điên, không hiểu vì sao lại cắt đứt quan hệ với hắn.
Bởi vì một chuyện như vậy mà Chu Khải nổi tiếng luôn.
Trong lòng Tô Tần toàn là lửa giận, hắn vơ lấy sách giáo khoa đặt trên bàn, xào soạt ném mạnh về phía tường đằng sau phòng học, nghiến răng nghiến lợi quát: "Đ* m*, họ Triều kia, ông đây đây nhớ kĩ rồi!"
Ban đầu hiệu trưởng còn lo lắng xếp học sinh đứng đầu toàn trường vào lớp bảy cùng một đám học sinh du thủ du thực thế này có thích hợp hay không, nhưng khi nhìn thấy sự che chở của chủ nhiệm lớp với Liêu Tinh Thần thì lập tức yên tâm đến một trăm hai mươi phần trăm luôn.
Vi Quốc Học vốn dĩ chẳng quan tâm Liêu Tinh Thần là hotboy gì đó, nói một câu không khoa trương đó là, cho đến bây giờ ông còn chưa từng nhìn rõ mặt chính diện của tên nhóc họ Liêu này tròn méo thế nào đâu.
Đây là lần đầu tiên có người dám chủ động tìm đường chết vào lúc hắn đang tức giận như vậy.
Chu Khải cũng từng nói qua, chỉ cần có ông ở đây, Liêu Tinh Thần mãi mãi là ngôi sao sáng nhất trong những ánh sao chớp tắt của dải ngân hà Thế Ninh này, những kẻ khác chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn chứ không được khinh nhờn, cái gì mà thổ lộ tỏ tình hay vân vân, có nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.
Tính cách thì rất yên tĩnh, thường xuyên ở trong phòng học ngồi nguyên một ngày, bộ đồng phục ngập tràn sức sống thanh xuân của Thế Ninh mặc trên người anh thậm chí còn lộ ra mấy phần khí chất của lão cán bộ đứng đắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!