Liêu Tinh Thần vừa uống rượu xong nhưng Triêu Dương vẫn cảm thấy răng môi người này ngọt lịm, giống như vị bạc hà đường.
Ý nghĩ kỳ diệu này vừa nảy ra, Triêu Dương lập tức hóa con mèo tham an, l**m láp tấn công đầu lưỡi đó thêm một hồi.
Trái tim Liêu Tinh Thần lặng lẽ nổ tung, cảm thấy linh hồn nhỏ bé mình bị người kia câu sạch sành sanh.
Hắn dùng sức xoa xoa cổ Triêu Dương, làm nụ hôn sâu thêm, hận không thể khảm người ta vào trong lồng ngực.
Vất vả lắm mới kết thúc lần thứ hai thân mật, mặt của hai người cùng với hô hấp nóng như lửa, Liêu Tinh Thần sượt qua chóp mũi Triêu Dương, trầm giọng hỏi: "Về nhà không?"
Triêu Dương bị hôn đến mất hồn, gò má cậu ửng hồng, e lệ ngoan ngoãn gật đầu: "….Ừ."
Cho đến khi đến dưới lầu hai người vẫn tay trong tay, cả đôi chẳng ai có ý định buông ra, cũng không mở miệng nói mai gặp.
Lời tỏ tình đột ngột này nhìn có vẻ đơn giản, đúng kiểu người tình ta nguyện.
Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được phần cảm tình này của họ khó khăn tới nhường nào, bọn họ còn tưởng mình đã bỏ lỡ đối phương cả đời rồi.
Song phương sợ hãi không buông tay, bắt đầu hồi tưởng lại cái thuở ban đầu ấy.
Rõ ràng chỉ là hàng xóm lầu trên lầu dưới, chỉ cách đúng cái trần nhà, thò đầu từ cửa sổ kêu hai tiếng là lầu dưới có thể nghe thấy rõ ràng.
Thế mà Triêu Dương vẫn cảm thấy xa cách như trên trời dưới đất.
Cậu không biết là Liêu Tinh Thần lúc này cũng đang có suy nghĩ giống mình, không nỡ cách xa, hắn đứng ở cửa thang gác lầm lì, giọng điệu cứ như khẩn cầu cũng hơi hơi làm nũng.
"Tôi đứng đây với cậu thêm một lúc."
Đêm hôm khuya khoắt, toàn bộ đại viện chìm trong sự yên tĩnh, mùa này con ếch con nhái cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, thế mà tình yêu lại khiến con người ta phát rồ, cũng làm cho trí thông minh của người ta tụt xuống con số không tròn trĩnh.
Đến tận lúc rạng sáng, cả hai vẫn không về nhà, định ngồi xuống thang giữa lầu năm lên lầu sáu.
Người mắc bệnh sạch sẽ nào đó đã không còn chê nền nhà bẩn, lúc này đang bận bịu tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, không nói lời nào hồi lâu trông chán ngán.
Tay Triêu Dương bị tay Liêu Tinh Thần nắm chặt, cậu cảm thấy có chút không thật, ngỡ mình đang mơ.
Đúng là một giấc mơ vừa ngọt ngào vừa đẹp đẽ.
Ngón cái cậu chìa ra v**t v* mu bàn tay Liêu Tinh Thần, được voi đòi tiên, không nhịn nổi nữa quyết định kiếm ít đường ăn: "Vừa nãy lúc chơi nói thật hay mạo hiểm, cậu nói cậu thích một người, là tớ hả?"
"Phải."
Nói tới cái này lại bắt đầu phiền muộn, Liêu Tinh Thần nhẹ nhàng ôm Triêu Dương vào trong ngực, cằm chống l*n đ*nh đầu đối phương, tức giận nói: "Tôi vừa mới chuẩn bị công khai mà cậu đã chạy mất rồi."
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cộng thêm thiên thời địa lợi nhân hòa, thời điểm thổ lộ tình cảm tốt nhất là đây chứ đâu.
Kết quả đầu Liêu Tinh Thần mới nổi lên một đống suy nghĩ yêu đương, chuẩn bị tỏ tình thì đối tượng của hắn chạy mất.
Chạy trốn nhanh như thỏ con, điện thoại di động còn chẳng thèm mang, đuổi theo thật lâu cũng không thấy bóng dáng đâu.
Đã thế sau khi trở lại còn làm mặt lạnh bơ người ta, làm cho sự tự tin của hắn bị đóng băng không còn một mảnh.
Triêu Dương "ồ" một tiếng, lầu bầu nói: "Lúc đấy tớ cứ tưởng cậu thích người khác, cảm thấy buồn quá nên mới chạy…."
Liêu Tinh Thần hơi giận, đồng thời cũng cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, người này thành ra như vậy hắn vẫn thấy đáng yêu chết đi được.
Kẻ ngốc trên đời có hàng ngàn hàng vạn loại, chỉ có Triêu Dương ngốc đến đáng yêu, ngốc đến độ làm hắn giơ tay đầu hàng, nhường nhịn vô điều kiện.
Liêu Tinh Thần mắng một tiếng "nhóc ngốc", bất đắc dĩ nói: "Tôi mà yêu người khác thật thì sao có thể dành cho cậu nhiều thời gian thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!