Chương 22: (Vô Đề)

Cửa chống trộm chia phòng ngoài phòng trong làm hai nửa, Triêu Dương nằm trên giường không nghe được hai người bên ngoài đang nói cái gì. Dù sao thì cậu cũng quá lười để đi nghe lén, trước mắt cứ ăn cho no cái bụng đã rồi tính.

Liêu Tinh Thần nấu cháo rất ngon, múc một thìa lớn bỏ vào miệng là ngập tràn hương vị tinh túy của sò điệp khô, còn có chút dư âm ngọt ngào của táo đỏ.

Ngon đến độ khiến người ta không kiềm được mà rơi lệ, Triêu Dương khó nhịn được cảm thán, ngoại trừ cơ thể không được cường tráng ra thì vị học bá kia còn thứ gì không am hiểu nữa hay không?

Bên ngoài.

Từ Lỗi khiếp sợ, kinh hãi, như sấm sét giữa trời quang nhìn vị học bá trước mặt, tim nghẹn ứng cả buổi mới thốt ra được một câu: "Anh Thần, cậu thay đổi rồi."

"Trước đây cậu không như thế."

Cái tật xấu lười quan tâm thế giới bên ngoài của Liêu Tinh Thần có từ hồi mẫu giáo.

Đám trẻ con lần đầu đi học đứa nào đứa nấy đều lo lắng sợ hãi không thôi, cảm giác mới mẻ qua đi thì chúng bắt đầu khóc lóc tìm bố mẹ, duy chỉ có Liêu Tinh Thần ngồi trong góc không khóc cũng chẳng kêu gào, hắn nghiêm túc làm bài tập.

Hắn làm việc gì cũng rất có nề nếp, cốc hay bàn chải đánh răng cũng chỉ để cố định một chỗ, chỗ ngồi trên lớp cũng không thay đổi, ăn cơm cũng ung dung thong thả, hành vi cử chỉ trưởng thành sớm không hề giống con nít ba tuổi.

Thứ làm Từ Lỗi ấn tượng nhất chính là sau khi ngủ trưa dậy, đám trẻ con khác rời giường đã tung chăn tung gối, Liêu Tinh Thần lại im ỉm gấp chăn gối chỉnh tề rồi xếp một chỗ, góc cạnh rõ ràng. Sau đó hắn lại yên tĩnh chui vào góc, nhìn bọn trẻ con khác như đám ngu si.

Bọn trẻ con trong đại viện hầu như rất sợ Liêu Tinh Thần, bọn chúng ngầm nói hắn đầu gỗ. Từ Lỗi là do cha mẹ thường xuyên tiếp xúc với viện trưởng, lâu dần thì cậu ta cũng quen.

Tính ra, từ lúc tập tễnh học đi đến giờ hai người học chung mười năm, quen biết cũng đã mười mấy năm, Từ Lỗi tự nhận là mình đủ hiểu biết về Liêu Tinh Thần, nhưng sau chuyện hôm nay lại khiến cậu ta nghi ngờ nhận thức của mình, còn nổi lên cảm giác bị phản bội không tên.

Hơn nữa còn bị hai người phản bội.

Từ Lỗi hoảng hốt nhớ đến một màn kỳ quái ở quán trà sữa bữa trước, lúc đấy cậu ta còn chưa thấy sai sai chỗ nào, giờ ngẫm lại mới hiểu rõ.

Cái tên Liêu Tinh Thần này sinh ra đã có khí chất kiêu ngạo, nói hắn có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng chưa chắc đã đúng, nói đúng thì phải là ngạo mạn.

Từ Lỗi biết hắn chưa bao giờ động vào đồ người khác dùng rồi, cũng không cho phép người khác ăn uống trong thế giới của mình, không cẩn thận làm bẩn chỗ nào hắn sẽ điên lên đánh người.

Nhưng ngày ấy ở quán trà sữa, cậu ta chính mắt nhìn thấy Liêu Tinh Thần dùng ống hút Triêu Dương từng cắn, uống trà sữa mà Triêu Dương đã uống. Bây giờ còn để người ta nằm trên giường mình….

Đã thế, Triêu Dương vừa nãy còn ăn cháo trên giường hắn! Hành vi này đã vượt quá phạm vi bạn bè bình thường rồi biết chưa!

Khỏi cần nghĩ nhiều, nếu người làm như vậy là Từ Lỗi cậu ta thì Liêu Tinh Thần chắc chắn sẽ đè cậu ta ra đất hành hung, sau đó ném cả người lẫn giường vào thùng rác, tình anh em mười mấy năm nháy mắt hóa thành bọt nước.

Vậy tại sao Triêu Dương được hưởng đặc quyền này?

Từ Lỗi dùng đại não khoa học tự nhiên siêu tốc của mình suy nghĩ một lúc, sau khi đã kết hợp toàn bộ điều kiện mà mình có được, liệt kê thêm mấy công thức suy luận không cần thiết cho lắm ra.

Kết luận cuối cùng được đưa ra là ——

"Không phải là…. Cậu thích Triêu Dương đấy chứ ? "

Liêu Tinh Thần im lặng không phủ nhận.

Trước đây hắn vẫn không hiểu vì sao khoảng thời gian này mình lại đối xử với Triêu Dương đặc biệt như vậy, để Triêu Dương tùy ý ra vào lãnh địa của mình.

Ý muốn sở hữu của hắn với Triêu Dương ngày càng mãnh liệt, hắn khát vọng đối phương chạm vào mình, lưu luyến từng tấc da tấc thịt trên người đối phương.

Từ Lỗi đã làm hắn đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là do hắn rung động, mà có vẻ như còn không ít.

Im lặng là ngầm thừa nhận, Từ Lỗi dựa vào tường "bộp" một tiếng: "Tớ cứ nghĩ là trong mắt cậu chỉ có học tập chứ."

Liêu Tinh Thần không nhịn được cúi đầu cười: "Hiện giờ thì trong mắt chỉ có Triêu Dương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!