*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sốt cao phải uống thêm mấy lần thuốc mới có tác dụng, mãi đến năm giờ chiều Triêu Dương mới bắt đầu trằn trọc tỉnh lại.
Cậu uốn éo người dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, ngẩng đầu lên đã rơi vào cặp đồng tử đen nhánh sáng ngời.
Liêu Tinh Thần nghiêng người gối đầu lên tay, tóc tai mềm mại buông xuống một bên, phía dưới là vầng trán, trong con ngươi toát lên vẻ dịu dàng.
Khoảng cách của hai người xa hơn trước một chút nhưng tay của đối phương vẫn khoác lên eo người kia, bàn tay của cả hai nóng rực như sắp bốc lửa đến nơi.
Triêu Dương hậm hực thu tay lại, khuôn mặt nhỏ co vào ổ chăn, trầm giọng hỏi: "Làm gì mà nhìn tớ chằm chằm vậy?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, dường như cậu thấy được cảm xúc khác trong mắt Liêu Tinh Thần.
Liêu Tinh Thần vẫn nhìn cậu, âm thanh lười biếng mang theo chút khàn khàn: "Chờ cậu đá tôi xuống giường đấy."
Triêu Dương nhớ tới lần đó, ậm ừ nói: "Lần này…. không đá."
Trong khi ngủ y mơ thấy giấc mơ kỳ quái, mơ về cái đêm năm lớp mười hai trước đó, Vu Tiểu Lạc gọi điện thoại cho cậu thẳng thắn thừa nhận.
Nhưng điều dị thường ở đây là trong giấc mơ ấy, đối tượng được Vu Tiểu Lạc thừa nhận đổi sang Liêu Tinh Thần, cậu ta ở trong điện thoại kiêu căng ngạo mạn nói với cậu: "Tôi với Liêu Tinh Thần ở bên nhau rồi, cậu có thể đừng thích cậu ấy nữa được không?"
Năm đó sau khi biết được Vu Tiểu Lạc muốn cướp Tô Tần với mình, Triêu Dương không nói thêm tiếng nào đã từ bỏ người ta, dù sao thì Tô Tần cũng đâu phải của cậu, cậu muốn tiếp tục cũng chẳng thể tiếp tục nổi.
Thế mà trong giấc mơ kia, khi nghe tên Vu Tiểu Lạc nói muốn mang Liêu Tinh Thần đi, Triêu Dương liều chết cũng không chấp nhận.
Người đẹp trai trên đời này có hàng nghìn hàng vạn nhưng Liêu Tinh Thần chỉ có một mà thôi.
Cho dù tính cách bọn họ không hợp để ở chung với nhau, thậm chí quan hệ có thể nói như nước với lửa. Từ thuở nhỏ mới gặp nhau có ba ngày đã giận hờn, mười mấy năm sau cũng chưa hết giận.
Nhưng đó lại là Liêu Tinh Thần có một không hai trên thế gian, yếu đuối mong manh cũng được, tính tình cổ quái cũng chẳng sao, Triêu Dương tuyệt đối sẽ không đem vị hàng xóm tầng dưới này tặng cho bất kỳ ai.
"Cậu ấy không thể cho cậu, đấy là người của tôi."
Nhớ lại câu nói mà mình đã nói với Vu Tiểu Lạc trong mộng, mặt Triêu Dương lập tức đỏ rực, Liêu Tinh Thần nhìn còn tưởng người này lên cơn sốt tiếp.
Nhiệt kế ở cách người quá xa, hắn dứt khoát cúi người tiến lên dùng gò má dán lên trán Triêu Dương.
Động tác này thật sự quá mức thân mật, Triêu Dương cứng cổ không dám động đậy, cậu còn tưởng đối phương muốn lao tới muốn hôn mình.
Má nó, có phải là mơ xong ngu luôn rồi không?
Da thịt dán vào nhau ba giây rồi nhanh chóng tách ra, Liêu Tinh Thần cụp mắt, lông mi khẽ run biểu lộ rằng nội tâm hắn đang rung động. Hắn dùng giọng nói rất nhẹ cất lời: "Không nóng, sao mặt lại đỏ thế?"
Triêu Dương chột dạ, cậu cũng thấy xấu hổ vì ý nghĩ của bản thân nên đẩy Liêu Tinh Thần ra ngồi dậy, tức giận không lý do: "Làm gì mà phải áp sát thế? Dùng tay đo được rồi mà."
Liêu Tinh Thần cất trái tim đang đập loạn của mình đi, sắc mặt bình thản nói: "Dùng mặt đúng hơn, nhà cậu có người làm bác sĩ mà cậu cũng không biết à?"
Biết chứ.
Nhưng tư thế ấy mập mờ lắm luôn á.
Triêu Dương không phản bác cái lý luận này, cúi đầu mới phát hiện quần áo trên người không phải của mình, trái tim lại bùng nổ: "Cậu thay quần áo cho tớ đó hả ? ! !"
Liêu Tinh Thần: "Ừ."
Triêu Dương quẫn bách: "Đừng nói là cậu đã nhìn thấy….."
Liêu Tinh Thần lập tức bật mode cáo già, hắn cố ý trêu Triêu Dương: "Thấy cái gì cơ? th*n th* tr*n tr** của cậu sao? Ừ tôi thấy rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!