Liêu Tinh Thần và Triều Dương là cùng nhau đi về.
Triều Dương không ngờ rằng ai kia bị cậu đạp một phát lăn xuống giường mà không chỉ không mang thù, lại còn nhận đưa đi đón về.
Trước cổng trường người và xe qua lại như mắc cửi, Liêu Tinh Thần dựa vào tường rào chơi điện thoại, trên tường có trồng một dãy trầu bà xanh mướt, hệt như thác nước dốc xuống. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên chiếc sơ mi trắng của anh tạo thành nửa mảng sáng tối đan xen.
Nhóm học sinh ồn ào đi ngang qua đều ngó mắt dò xét.
Triều Dương không đi thẳng sang bên đó, phản xạ có điều kiện mà tìm bóng dáng Tô Tần trước, lướt ánh mắt nhìn hết một vòng xung quanh mới nhớ ra rằng đó giờ Tô Tần không đi học bằng cổng chính.
Bởi mới nói thời gian đúng là thứ vô cùng kỳ lạ, những sự việc và con người đã từng khắc sâu trong tâm khảm, hiện tại lại dần trở nên mơ hồ.
Triều Hải và Dương Hân Lan tạm thời nhận lời mời đến một buổi hội thảo, phải đi công tác ở nơi khác mấy ngày, gọi điện dặn dò Triều Dương phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng có lười biếng rồi xem đồ ăn vặt thay cơm.
Triều Dương ừ hử qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, ngẩng đầu lên mới phát hiện bản thân đang đứng trước cửa nhà Liêu Tinh Thần.
Trần Hoa hiếm khi ở nhà xuống bếp một lần, thầy Triều Dương đến liền vui vẻ vô cùng, dứt khoát kéo người đến bàn ăn ngồi xuống, còn nhiệt tình hơn là đối với con trai ruột.
"Dương Dương, ba mẹ con đi công tác rồi, mấy ngày tiếp theo con trực tiếp xuống nhà dì ăn cơm với chúng ta đi."
Nếu là ngày trước Triều Dương chắc chắn sẽ tìm cớ từ chối, ở Tân Giang có nhà ăn cho công nhân viên chức, món ăn đa dạng phong phú, có thể giải quyết vấn đề ngày ba bữa.
Nhưng bây giờ quan hệ của cậu và Liêu Tinh Thần đã cải thiện hơn, đồng thời còn có "sự kiện chung giường" mới trải qua tối hôm qua, tình hữu nghị của hai người càng thêm nhảy vọt về chất.
Triều Dương cười đồng ý: "Vâng thưa dì Hoa."
Trần Hoa nở nụ cười đoan trang khéo léo, bà gắp cho Triều Dương ít rau xanh, nói bóng nói gió: "Phải rồi, dì Phương mới gọi cho dì hỏi con xem, có thể cho Thạch Đầu học bù chung với các con được không?"
Bà không dám hỏi trực tiếp Liêu Tinh Thần thế nên liền chọn quả hồng mềm để ra tay.
Triều Dương mừng còn không kịp, cậu đang lo ở một mình chung phòng với Liêu Tinh Thần quá bí bách, cũng sợ rằng lại bắt cậu làm thêm một bộ phim người nghệ sĩ dương cầm trên biển gì đó nữa rồi làm đến trên giường luôn.
Có người quen tính cách sôi nổi đến điều hòa bầu không khí học tập cũng tốt.
Triều Dương vừa định nói không có vấn đề gì, thình lình nghe thấy có người dành nói trước: "Không thể."
Động tác Liêu Tinh Thần tự nhiên thả một miếng thịt gà vào trong chén Triều Dương, lý do đầy đủ làm người ta chẳng cách nào cãi lại: "Thêm một người sẽ dễ bị phân tâm."
Trên mặt Trần Hoa lộ vẻ khó xử.
Khác với những bệnh viện công, ở bệnh viện Tân Giang ngoại trừ thiết bị chữa trị đắt đỏ nhất ra, danh tiếng và năng lực của các chuyên gia và giáo sư trong các lĩnh vực khác nhau là nguồn thu nhập chính và là trụ cột của bệnh viện.
Triều gia và Từ gia có cống hiến nhiều nhất cho bệnh viện của bọn họ, Liêu Tinh Thần giúp người này bỏ qua người kia, để cho viện trưởng phu nhân như bà đây bị kẹp ở giữa thật sự rất khó xử.
Liêu Tinh Thần tự nhiên cũng nhìn ra sự khó xử của bà, chưa nói đến nền tảng của Triều Dương và Từ Lỗi cách xa nhau vạn dặm, ha tên nhóc này không có cách nào ngồi chung một chỗ học tập cùng nhau được.
Điểm quan trọng nhất nữa là, anh muốn ở một mình với Triều Dương.
Liêu Tinh Thần nghĩ nghĩ, đưa ra một đề nghị ổn thỏa: "Căn bản của Từ Lỗi tốt, nhận thức cũng cao, con giới thiệu mấy quyển đề thi ôn tập, làm xong hết đảm bảo trình độ có thể tiến xa hơn trước kia một bậc."
Trần Hoa nói lại lời này với mẹ Từ Lỗi, đối phương nghe xong liền vui vẻ ra mặt, vội vàng ghi nhớ thật kĩ những tên sách mà Liêu Tinh Thần nói qua trong điện thoại, tranh thủ giờ nghỉ trưa ít ỏi chạy một chuyến đến nhà sách lớn nhất của thành phố.
Cơm nước xong xuôi Trần Hoa lại chẳng chịu ngồi yên bèn hẹn bạn đi dạo phố cùng. Liêu Tinh Thần dẫn Triều Dương về phòng bắt đầu bổ túc.
Trước bàn học chỉ có một chiếc ghế cao, hai người chỉ có thể ngồi dưới đất làm bài tập trên bàn thấp.
Liêu Tinh Thần giở một quyển vở ghi, trên đó liệt kê rõ ràng tất cả kiến thức trọng điểm của môn toán lớp mười.
Thật ra anh không có thói quen ghi chép vào vở, nội dung học trên sách giáo viên giảng qua một lần anh liền nhớ, thời gian còn lại gần như đều để giải đề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!