Triều Dương không hề muốn học tiếng Anh một chút nào hết, ít nhất thì bây giờ không muốn.
Cả căn phòng được quét dọn không nhiễm một chút bụi nào, từ trước đến giờ không cho bất kỳ ai bước vào nửa bước, toàn bộ đồ vật bên trong cũng không cho phép ai rớ vào một chút. Từ Lỗi có quan hệ tốt nhất với anh khi đến nhà chơi cũng chỉ được phép dừng lại ở ghế salon ngoài phòng khách.
Triều Dương nghẹn lời, không phản đối nổi. nhưng mà cậu lại không ngờ rằng Liêu Tinh Thần vậy mà yếu ớt đến mức độ này, ngay cả một người nhỏ gầy như cậu mà không đẩy ra nổi.
Cậu chỉ muốn đơn thuần cùng anh đẹp trai xem phim thôi.
"Không có gì, mọi người làm việc đi."
Đầu óc cậu có hơi chập mạch, trong lúc nhất thời không nhớ được tối hôm qua mình đã ngủ ở đâu, cũng không phản ứng kịp người nằm đó là ai chỉ tưởng rằng bản thân đang mơ một giấc mộng đẹp đẽ tuyệt vời, vui mừng đến nỗi lòng nở đầy hoa, không nói nhiều một câu đã chui tọt vào lòng trai đẹp luôn.
Nội dung bộ phim "Người nghệ sĩ dương cầm trên biển" nhạt nhẽo, còn hở chút là lại đánh đàn, phải nói là cực kì thích hợp xem trước khi đi ngủ. Triều Dương vốn dĩ đã không thích xem phim nghệ thuật, càng tra tấn hơn khi phải vừa xem vừa hao tâm tốn sức đi dịch lại lời thoại.
(*) "Thừa nhân chi nguy" hay "Giậu đổ bìm leo" là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta.
Tối hôm qua cậu đã mất ngủ cả đêm, hôm nay vào ban ngày lại gặp đủ thứ chuyện như thế, tâm trạng không thể nào kéo lên nổi. Bộ phim chiếu chưa đến nửa giờ mí mặt cậu đã lao vào đánh nhau rồi, mỗi chữ viết ra trực tiếp kéo dài thành một đường ngoằn ngoèo.
Trần Hoa lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, cảm thấy mình bị tráo con trai rồi.
Hình ảnh trong phim vừa lúc chiếu đến đoạn nam chính ở trong khung cảnh lung linh đánh đàn dương cầm, ảnh chiếu còn lúc ẩn lúc hiện, đầu Triều Dương cũng chạy theo chuyển tới chuyển lui, mới nhìn tưởng như đang đánh nhịp theo vậy.
Triều Dương xấu hộ vô cùng, mặt cũng bắt đầu nóng lên, cậu như vịt chết mà vẫn mạnh miệng nói: "Vậy, vậy cậu hoàn toàn có thể đẩy tớ ra mà!"
Triều Dương: "…"
Mắt thấy chuẩn bị nện đầu xuống mặt bàn thì chợt có một bàn tay lớn duỗi sang đỡ dưới cằm của cậu, Liêu Tinh Thần quay đầu liền thấy người này đã nhắm mắt ngủ ngon lành, vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười.
Tim Liêu Tinh Thần đập rộn lên, mượn ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng, anh ngắm nhìn người trong ngực.
Triều Dương bỗng nhiên xuất hiện sự lúng túng mơ hồ như bản thân làm chuyện xấu bị người lớn bắt gặp, nhất thời chẳng biết nên trả lời thế nào, Liêu Tinh Thần đứng ở sau lưng cậu, giọng nói rất bình tĩnh: "Tối hôm qua con dạy bù cho cậu ấy, muộn quá nên mới ngủ lại ở đây."
Mắt thấy chuẩn bị nện đầu xuống mặt bàn thì chợt có một bàn tay lớn duỗi sang đỡ dưới cằm của cậu, Liêu Tinh Thần quay đầu liền thấy người này đã nhắm mắt ngủ ngon lành, vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười.
Thảo nào mãi chẳng thấy hỏi anh câu nào cả, hóa ra là ngủ mất.
Trần Hoa và Liêu Chí Hàng đều là người có sinh hoạt tùy tiện, chẳng chú ý những chuyện lặt vặt thường ngày, trong nhà tuy không tính là lộn xộn nhưng tuyệt đối không thể xem như sạch sẽ được.
Trần Hoa mới vừa vào cửa đã thấy ngay Triều Dương bước ra từ phòng Liêu Tinh Thần, bà còn tưởng đâu mình đi nhầm nhà: "Dương Dương? Sao con lại… ở đây vậy?"
Triều Dương thật sự mệt muốn chết rồi, một giấc ngủ này cứ như người uống say bất tỉnh vậy, vừa sâu vừa nặng. Trong lúc mơ mơ màng màng còn quậy lên ôm chặt lấy chân bàn học sống chết cũng chả buông ra, mặc kệ Liêu Tinh Thần có gọi ra sao cũng không tỉnh lại.
Trước đây anh vẫn cảm thấy bộ dáng Triều Dương chạy theo sau Tô Tần vừa giống một kẻ mù vừa như một thằng đần, nhưng hiện tại sửa lại góc nhìn thì kẻ mù chính hiệu phải là tên họ Tô kia.
Giọng điệu Trần Hoa mệt mỏi: "Ừm, tình trạng của bệnh nhân làm phẫu thuật buổi chiều không ổn lắm, mẹ đến xem sao."
Không thể nào ôm cả người lẫn bàn mang lên lầu trên được, Liêu Tinh Thần kéo tấm thảm từ trên giường xuống đắp lên người Triều Dương, còn rất tri kỉ nhét cho cậu một cái gối kê đầu.
Không thể nào ôm cả người lẫn bàn mang lên lầu trên được, Liêu Tinh Thần kéo tấm thảm từ trên giường xuống đắp lên người Triều Dương, còn rất tri kỉ nhét cho cậu một cái gối kê đầu.
Vừa ngồi bên giải đề vừa chờ người tỉnh ngủ.
Đến nửa đêm Triều Dương trở mình, từ bên kia giường lăn vào giữa giường, va phải một vật cản không cứng chẳng mềm, mắt nhắm mắt mở ngó xem thì bỗng phát hiện vật cản nào đó hóa ra là một anh đẹp trai cao lớn!
Liêu Tinh Thần tò mò không biết rốt cuộc tên nhóc này nằm mơ thấy bảo bối lớn gì, đến nỗi ôm chặt lấy anh không buông tay thế này?
Tuy là đang mùa hè nhưng nằm trên sàn nhà một thời gian dài cũng sẽ cảm thấy lạnh như cũ, Triều Dương lại mặc áo ngắn quần ngắn, cánh tay với đùi lộ cả ra ngoài, chỉ một lúc sau nhiệt độ cơ thể đã bị mặt sàn bằng gạch men rút đi mất, tấm thảm không đủ để ủ ấm cơ thể cho cậu nữa.
Hai tay cuối cùng cũng chịu buông chân bàn ôm trước ngực ra, Triều Dương hơi cuộn thân thể lại, nhíu mày lẩm bẩm một tiếng: "Lạnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!