Chương 12: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ đơn giản một chữ đau như vậy thôi lại giống như một thanh đao sắc nhọn mạnh mẽ đâm vào trong lòng Triều Dương, so với lưỡi đao mà Tô Tần đâm vào còn đau hơn gấp bội.

Liêu Tinh Thần thấy cậu lại có dấu hiệu muốn khóc, lập tức cảm thấy nhức đầu, vội vội vàng vàng đổi giọng: "Không đau, tôi lừa cậu thôi."

Còn tại sao phải nói lời lừa gạt này, Liêu Tinh Thần không có ý muốn tìm tòi nghiên cứu.

Đều băng một tầng băng gạc dày cộm thế này rồi, làm sao có thể không đau. Triều Dương chỉ coi là người này đang cố ý ra vẻ kiên cường, trong lòng càng thêm áy náy: "Xin lỗi."

Liêu Tinh Thần không nhịn được cười: "Cậu xin lỗi cái gì?"

Triều Dương: "Là tớ liên lụy cậu bị đánh."

Bị đánh là không thể, liên lụy thì ngược lại có chút đó, Liêu Tinh Thần nhớ đến bánh sô cô la bị ăn mất, gật đầu nói: "Ừm, đúng là cậu nên chịu trách nhiệm."

Trong phòng khách thoáng qua hương thơm rau xào từ nhà cách vách, lúc này Triều Dương mới phản ứng kịp bản thân còn đang nằm trong lòng ngực Liêu Tinh Thần, mặt xoạch một cái đỏ bừng cả lên.

Cậu làm như vô ý di chuyển đứng dậy, đi vào trong nhà bếp: "Dì Hoa buổi trưa không trở về hả? Tớ nấu cho cậu một bát mì."

Liêu Tinh Thần cảm thấy mới mẻ: "Cậu còn biết nấu mì?" Anh cho rằng Triều Dương là một người hoàn toàn sẽ không xuống bếp.

Kỹ thuật nấu mì là kiếp trước Triều Dương học được từ chỗ ông Lý, thời điểm đói bụng nhất trong lúc trực ban đêm khuya thì sẽ ở ngay trong phòng an ninh tự nấu bữa khuya cho mình.

"Tớ có thể nấu, mì Dương Xuân, mì xào dầu hành, mì xào trứng gà, cậu thích ăn loại nào?"

"A, cậu bị thương, vẫn nên ăn mì Dương Xuân đi."

(*)

mì dương xuân

mì mỡ hành

mì xào trứng gà

Nói xong, Triều Dương thuần thục mặc tạp dề lên người, dây buộc túm chặt lấy bộ đồng phục rộng thùng thình để lộ ra vòng eo thon gọn.

Ánh mắt Liêu Tinh Thẫn vẫn luôn dính chặt trên người cậu, nhìn cậu bận rộn trước sau ở trong phòng bếp làm đâu ra đấy, nấu nước luộc mì, rửa rau thái thịt.

Điện thoại để trên ghế salon rung lên mấy lần, Liêu Tinh Thần ấn vào nút nhận, ánh mắt vẫn chú ý đến nhất cử nhất động ở nhà bếp: "Vâng?"

Trần Hoa xoa xoa bả vai cứng ngắc, bà vừa mới hoàn thành một ca cấp cứu, từ trong phòng giải phẫu đi ra đã nhận được tin con trai đánh nhau ở trường học.

"Tại sao lại đánh nhau?"

Giọng nói của Trần Hoa lơ đễnh, không trách cứ cũng không quan tâm, "Lần này là vì cái gì?"

Liêu Tinh Thần gác chân lên bàn trà: "Có người cướp đồ ăn vặt của con."

Đầu bên kia điện thoại: "…"

Đây là cái lý do lạ lùng gì thế này? Mày liễu của Trần Hoa nhíu lại: "Không phải con không thích đồ ăn vặt sao?"

Hơn nữa, đồ ăn vặt gì mà quý giá đến mức phải đánh nhau với người ta luôn?

Liêu Tinh Thần khựng lại, đổi một lời giải thích khác nghe hợp lý hơn: "À, là do tên đó làm bẩn bàn học của con."

Cái lý do này nói ra còn tin được, Trần Hoa bị thuyết phục, phê bình con trai mấy câu: "Chiều nay mẹ sẽ nói ba con tra camera xem thử, đối phương có bị thương nặng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!