Khi cảnh cáo hệ thống, thân thể Trần Trản hơi lung lay một chút.
Nhưng chính vì sự rung động khẽ khàng như gió nhẹ lướt qua này, làm hai người đang giành giật sổ đồng thời dừng lại.
Ân Vinh Lan buông tay ra trước, đứng thẳng người, khẽ cau mày dùng góc độ từ trên nhìn xuống Lâm Trì Ngang: "Anh đang làm gì đó?"
Vừa ăn cướp vừa la làng... Lâm Trì Ngang tức đến bật cười.
Động tĩnh lớn như vậy, Trần Trản muốn giả ngủ cũng không có đủ điều kiện, quay mặt sang, ánh mắt vì hơi sương mà trở nên sâu thẳm.
Ân Vinh Lan biểu cảm tự nhiên, bình tĩnh mà cầm lên áo khoác đặt vào tay Trần Trản: "Đồ riêng tư đừng để quá xa, dễ làm người khác nổi lòng tham."
Ánh mắt Trần Trản phức tạp, nói y đổi trắng thay đen cũng không hẳn, Lâm Trì Ngang quả thật có ý định nhìn lén. Chỉ là qua lời mình thì y thành người hoàn toàn vô can.
Ba người đều lặng thinh không đề cập việc mới vừa rồi, Lâm Trì Ngang đi sang bể nước nóng bên cạnh, Ân Vinh Lan thì không xuống nước, ngồi bên cạnh trò chuyện cùng Trần Trản.
"Bút ghi âm đâu?"
"Hết pin."
Hơi nước trôi nổi lững lờ trên không trung, mấy lọn tóc con trên trán Trần Trản ướt nhẹp, làm cậu trông có vẻ như trẻ đi mấy tuổi. Sổ nhỏ lại trở về trên tay, viết viết dừng dừng, như một đứa nhỏ đang nghiêm túc ghi chép.
Đáng tiếc hình ảnh này trong mắt người khác chỉ mang đến hơi lạnh thấu xương.
Lâm Trì Ngang không ở bao lâu, khoác lên áo choàng tắm rồi trực tiếp ra ngoài.
Trời đêm ngày càng sẫm màu, vài người khách lại lục tục rời đi.
Ân Vinh Lan đưa cho cậu khăn lông, tiện thể nhắc: "Đừng đùa quá trớn."
Trần Trản nghe ra ý bóng gió: "Tôi nghe nói sản nghiệp dưới tay nhà họ Lâm rất nhiều."
Ân Vinh Lan gật đầu, ánh mắt quét đến đuôi tóc hơi vểnh lên của cậu, cười cười nói: "Nếu muốn hợp tác làm ăn, thì đây là một lựa chọn rất tốt."
Trong lúc Trần Trản yên tĩnh suy nghĩ, Ân Vinh Lan từ từ phân tích: "Ví dụ như lần làm đại sứ này, cậu phải đến tận Chá Hải một chuyến, cuối cùng công ty cũng chỉ ký hợp đồng ba tháng."
Buông sổ xuống, Trần Trản gật đầu: "Bên thương hiệu ưng ý giá trị và giá mời tôi, nếu sau ba tháng có lượng tiêu thụ tốt, cũng có khả năng họ sẽ chuyển sang mời minh tinh để nâng độ nổi tiếng cho sản phẩm."
Ân Vinh Lan cố gắng quên đi quyển sổ trong tay đối phương, mỗi khi lướt mắt qua đều có khí lạnh bốc lên sau lưng: "Nếu có thể hợp tác với nhà họ Lâm, sẽ bớt được rất nhiều vấn đề về sau."
Trần Trản suy tư.
Nguyên thân đã bào độ thiện cảm xuống tới số âm, trừ phi Lâm Trì Ngang là thánh nhân tái thế, mới có thể không màng hiềm khích cũ mà hợp tác với cậu.
Ân Vinh Lan hiển nhiên cũng biết độ khó của việc này, liếc mắt nhìn cậu: "Thử suy xét đến công ty của tôi không?"
Trần Trản không cần nghĩ đã từ chối, nghiêm mặt nói: "Xin từ chối nhận trợ cấp."
Ân Vinh Lan sững sờ, bật cười.
Suối nước nóng ngâm quá lâu cũng không tốt, Trần Trản lau lau nước trên người, chào một tiếng rồi chuẩn bị trở về phòng.
Homestay này thiết kế kiểu cửa lùa, tiếng gỗ phát ra rất khó cho người ta có cảm giác an toàn, Trần Trản dời bàn đặt sát vào cửa: "Ba ngàn giá trị tẩy trắng."
Hệ thống ấp úng, cuối cùng vẫn phát cho cậu. Từ đó về sau, không nói một câu nào.
Trần Trản được dịp thanh tĩnh, dựa vào tường nghĩ cách mắc nối hợp tác với nhà họ Lâm.
Hôm sau dậy sớm, ra ngoài mua ít trái cây, lúc nhìn thấy Lâm Trì Ngang đặc biệt lấy một trái từ túi cho anh. Đáng tiếc người đối diện không đưa tay nhận, mà bình tĩnh nói: "Tôi có đọc "Bạch Tuyết và bảy chú lùn"."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!