Bình tĩnh nhìn mấy chữ này hồi lâu, Trần Trản không thể không dùng ác ý mà nghĩ: "Đây là đang... châm biếm tôi hở?"
Còn không bằng cho cậu một lá cờ tuyên dương, ít nhất cậu vẫn có thể tự an ủi bản thân rằng đây là đang hài hước vui vẻ.
"Anh xứng với danh hiệu này." Quân sư nhàn nhạt nói.
"Tấm lòng tôi nhận," chữ được dùng nhũ vàng viết nên, chói mắt quá đáng, Trần Trản cuộn gọn gàng lại, quay đầu nhìn một phòng đầy khối cầu: "Tiện thì phiền đóng gói đám này đi luôn."
Cả đời này của cậu, chịu đủ nỗi khổ giáo dục rồi.
Quân sư: "Phải đến nơi đến chốn chứ, còn một việc anh chưa làm."
Trần Trản để ý một điều, lúc tên này nói chuyện trong phòng gần như trật tự tuyệt đối, không một chấp pháp giả nào dám làm càn trước mặt kẻ kia.
Quân sư quyết định dứt khoát: "Cuối học kỳ phải thi khảo sát đánh giá mới đúng chứ."
Dạt dào đầy ắp những tiếng hít vào sợ hãi, chắc vì bọn hệ thống chỉ có mỗi cái mồm rộng ngoác há to, tốc độ dòng chảy không khí trong căn phòng hình như đã thay đổi.
Trần Trản tượng trưng hỏi: "Thi tạch thì xử lý thế nào?"
Quân sư cười lạnh một tiếng: "Hôm nay là ngày gì?"
Trần Trản không trả lời.
Quân sư: "Tạch thì nay là ngày cuối đời của bọn nhỏ luôn."
"..."
Trong phòng có đến bốn tên chấp pháp giả dùng thân thể của người ở lại, so với những kẻ còn lại, bọn chúng có thêm một ưu thế cực lớn... thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt.
Diệp Ưu nháy mắt lia lịa với Trần Trản, rất rõ ràng: Nếu có thể biết trước đề bài, tôi bằng lòng bỏ thiệt nhiều tiền mua.
Đáng tiếc chuyện xảy ra quá đột ngột, quân sư yêu cầu ra đề ngay tại trận, đồng thời làm giám thị luôn.
Thế mà Trần Trản cũng coi như phúc hậu, lên mạng tìm vài chủ đề triết học chính trị, chỉ cần viết được vài ý thì không đến nỗi nào.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng viết lách sột soạt, chỉ cần đứa nào hơi vô ý nhìn xung quanh quân sư đã ho khan một tiếng, lập tức nghiêm chỉnh ngay ngắn. Bài thi dài bốn mươi phút, Trần Trản không biết các chấp pháp giả đang nghĩ gì, ít nhất đối với cậu thì trong đầu toàn là tối nay có nên về ăn lẩu với Ân Vinh Lan không.
Lại nghĩ thêm mười phút về nguyên liệu nấu ăn, nên ăn cay hay phải chú ý điều độ, chuông báo thức đột ngột vang lên, Trần Trản khôi phục sự nghiêm nghị: "Nộp bài."
Đặt bút xuống, lòng các hệ thống như tro tàn, lần lượt đi lên nộp bài thi.
Quân sư không châm chước bất cứ ai: "Về đợi kết quả."
Các chấp pháp giả xếp thành hàng, cúi đầu ủ rũ chuẩn bị bay đi, tốt xấu gì cũng có một đoạn tình nghĩa thầy trò, Trần Trản cảm thấy có đôi phần thông cảm. Đang chuẩn bị an ủi vài câu, đột nhiên nghe thấy một tên dám oán giận: "Tui rớt rồi, đã được ôn gì đâu."
"Ai mà ngờ lại đột ngột thi chứ, làm mới được có một nửa."
Bên cạnh đó cũng có một đứa vui vẻ: "Đề cũng không khó lắm, lần này tui làm ổn."
Khung cảnh đã từng thấy ở đâu đây, Trần Trản chỉ biết chấp pháp giả có trí thông minh không cao, chẳng ngờ trải qua mấy hôm học tập, lại lòi ra mấy đứa trà xanh sen trắng.
Quân sư quét mắt nhìn Trần Trản, nói một câu gần mực thì đen.
Theo từng chấp pháp giả rời đi, không khí tựa hồ cũng trở nên tươi mới không ít.
Bấy giờ trong phòng chỉ còn lại quân sư và Trần Trản.
Bốn mắt nhìn nhau, đuôi mày Trần Trản hơi động, cuối cùng lên tiếng trước: "Coi như thúc đẩy giáo dục, nhưng không cần phí sức đến thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!