Đan Thần Huân ngồi xuống đối diện cô, bàn ăn hình chữ nhật rộng khoảng tám mươi centimet, khoảng cách này đủ để thấy rõ khuôn mặt đối phương.
Tô Cẩn dừng lại ngước mắt nhìn anh, cô vẫn không phát bệnh, cơ thể hoàn toàn bình thường, đây là lần đầu tiên trong đời cô ngồi đối diện với đàn ông.
"Cô nói có rất nhiều điều đáng nghi, có phát hiện gì sao?" Anh chống khuỷu tay vào mép bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nghiêm túc nhìn cô.
"Tôi không phải cảnh sát, điều tra vụ án không thuộc trách nhiệm của tôi." Cô lại nhìn vào trang sách, giọng điệu lạnh nhạt.
Người đàn ông cau mày:
"Pháp y Tô, Hạ Bân không chỉ là cấp dưới của tôi, mà còn là bạn tôi!"
"Anh lo lắng cho anh ta như vậy, anh nên ra mặt tự đi điều tra chứ không phải hỏi tôi." Cô biết anh ta muốn nói gì, cũng chỉ muốn nghe ngóng về vụ án thôi.
"Nếu tôi có thể xuất hiện thì sẽ không chờ đến bây giờ." Khuôn mặt điển trai của người đàn ông lạnh lùng:
"Pháp y Tô, phiền cô nói cho tôi biết về tiến triển của vụ án, tôi muốn cố hết sức giúp đỡ đội trưởng Tiếu phá án."
Tô Cẩn ngẩng đầu lên, nhìn anh nói:
"Muốn tôi giúp đỡ cũng được. Đồng hồ đeo tay!"
"Phá xong vụ án này, tôi sẽ nói cho cô biết." Người đàn ông đảm bảo.
Cô cười lạnh, cúi đầu lật sách:
"Đã nói chỉ ở nhiều nhất mười ngày, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, nhưng anh lại muốn phá án xong mới nói cho tôi biết, tôi không chấp nhận vụ giao dịch này."
Cô không phải kẻ ngu, chẳng may vụ án này kéo dài mười ngày nửa tháng vẫn chưa phá được, chẳng phải thời gian chờ đợi sẽ dài hơn sao?
"Pháp y Tô, cô hãy tin tưởng tôi, nếu chúng ta hợp tác, chắc chắn có thể phá án trong vòng bốn ngày."
Bốn ngày?
Tô Cẩn cụp mắt che giấu ánh sáng lóe lên rồi vội biến mất dưới đáy mắt.
Ừ. Bốn ngày nữa cũng là lúc anh nên xuất hiện.
Cô lật sang trang sau, đến khi xem hết mới ngẩng đầu.
Tôi đồng ý. Cô đóng sách lại, lập tức nói tình tiết vụ án cho anh biết.
Người đàn ông nghe xong im lặng rất lâu, anh khoanh một tay trước ngực, tay kia xoa huyệt thái dương, nhướn mày suy nghĩ.
"Có ảnh chụp dấu vân tay trên chuôi dao không?"
Một lát sau, anh hỏi.
Tô Cẩn: Ở văn phòng.
"Ngày mai cô tan làm, nhớ mang ảnh về." Anh dặn dò.
Tô Cẩn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi về vụ án này nhưng không nói ra được.
"Cô muốn nói gì cứ nói."
Cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, dù sao cô chưa từng trò chuyện với người khác ở khoảng cách gần lâu như vậy, đây còn là người khác phái.
Cô cất sách vào ngăn tủ, đứng dậy rời khỏi nhà bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!