Chương 5: TỰ LÀM BẬY KHÔNG THỂ SỐNG

Thực ra tôi không biết nên liên lạc với ai.

Tôi không hiểu rõ gia đình của Lý Văn Kinh.

Cũng không biết anh ta có những người thân nào.

Vụ tai nạn đó giống như một sợi dây, trói chặt tôi và anh ta lại với nhau.

Mấy ngày sau, Lý Văn Kinh được chuyển sang phòng bệnh thường.

Ngô Hội gọi điện cho tôi:

"La tổng, tin tức của Giang Mộc tuyệt đối đáng tin cậy, cô cứ tin tôi một lần đi."

Tôi nhìn Lý Văn Kinh đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, nói:

"Đợi tôi về rồi nói, không có sự cho phép của tôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Ngô Hội có vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì thêm.

Chiều hôm đó, Lý Văn Kinh tỉnh dậy.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, ánh nắng vàng ấm áp chiếu lên chậu cây treo bên giường.

Vì mệt mỏi, tôi đang gục đầu ngủ trên giường anh.

Lý Văn Kinh khẽ cử động cánh tay, vô tình đánh thức tôi khỏi giấc mơ.

Anh nhìn chiếc điện thoại công việc tôi vứt sang một bên, cau mày, không nói gì.

Anh biết tôi đã nhớ lại mọi chuyện.

Giây tiếp theo, tôi đột nhiên lao tới ôm lấy cổ anh, bĩu môi, một giọt nước mắt lăn xuống.

Lý Văn Kinh lúc này mới giãn lông mày, đỡ lấy eo tôi:

"Không bị người khác đè chết, thì cũng suýt bị em đè chết."

Tôi chỉ biết khóc nức nở, không nói gì.

Cuối cùng, Lý Văn Kinh nhẹ nhàng vỗ về tôi:

"Giúp anh gọi bác sĩ, anh cần phải hiểu rõ tình trạng của mình."

...

Lý Văn Kinh quả nhiên không hổ danh là chó hoang.

Sau khi tỉnh dậy, tình trạng của anh ngày càng tốt hơn.

Chúng tôi đều ngầm hiểu ý nhau, tránh nhắc đến chuyện tôi đã khôi phục trí nhớ.

Ngày trở về được ấn định vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.

Khi lên máy bay, Lý Văn Kinh mang theo một đống hành lý.

Phần lớn là những món đồ lặt vặt mà tôi đã cố ý tiêu xài hoang phí bằng ví của anh lúc trước.

Ngồi trên máy bay, nhìn Ngư Thành nhanh chóng thu nhỏ lại, dần dần ẩn vào biển mây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!