Chương 4: ANH CÓ CHẾT KHÔNG VẬY

Đây là lần đầu tiên tôi đi dạo phố cổ.

Xúc xích bột màu hồng phấn rơi vào chảo dầu, b.ắ. n lên mùi thơm xèo xèo.

Bà chủ quán rất nhiệt tình,

"Mười tệ ba xiên, có muốn ăn thử không?"

Lý Văn Kinh thay tôi trả lời: Không cần.

Thấy tôi có vẻ không vui, anh ta nói:

"Không sạch sẽ, đi thôi."

Tôi nhịn không được trợn mắt.

Xuất thân không tốt, còn bày đặt kén chọn.

Đến trước quán mì, tôi thực sự không đi nổi nữa, ngồi bệt xuống chiếc ghế dài trong sân của quán.

Lý Văn Kinh cau mày, chưa kịp kéo tôi dậy, nhân viên phục vụ đã bưng bát đũa đến,

"Quét mã QR để gọi món."

Tôi sợ Lý Văn Kinh lắm chuyện, vội vàng lấy điện thoại ra quét mã.

Anh ta lúc này mới ngồi xuống, lấy một bình nước nóng, cẩn thận tráng bát đũa cho tôi.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường.

Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta:

"Sao anh không tráng cho mình?"

Lý Văn Kinh cũng không thèm ngẩng đầu lên,

"Anh không kén chọn như vậy."

Lúc này đến lượt tôi ngẩn người.

Hóa ra anh ta nói không sạch sẽ, là đang chê bai thay tôi?

Tôi nhớ lại chiến tích tiêu hoang một triệu tệ của anh ta trong nửa tháng, Lý Văn Kinh quả thực có lý do để cho rằng tôi sống xa hoa trụy lạc, kén cá chọn canh.

Nhân viên phục vụ bưng lên hai bát mì cua.

Tôi ăn hết nửa bát, còn lại nửa bát, thậm chí còn ăn chậm hơn Lý Văn Kinh.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh tán gẫu với người khác:

"Hôm nay sao người lại đông như vậy, nghe nói vừa nãy lan can cầu Danh Trại Kiều bị sập, rơi xuống mấy người."

Lý Văn Kinh liếc nhìn đồng hồ,

"Ăn xong rồi thì đi thôi, hôm nay người đông, không an toàn."

Tôi đang định đứng dậy, bỗng nhiên bị người ta đẩy một cái, suýt nữa thì ngã sấp mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!