Chương 12: TOÀN VĂN HOÀN + PHIÊN NGOẠI

Chớp mắt lại ba ngày trôi qua.

Bộ quần áo sạch sẽ cuối cùng của tôi cũng dính đầy bùn đất.

Đội tìm kiếm cứu nạn ở phía xa đột nhiên hô lên:

"Có người ra rồi, gọi bác sĩ đến đây."

Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Giữa màn mưa phùn, một bóng người cao ráo thoát khỏi đám đông, leo lên một sườn dốc cao.

Bác sĩ nhanh chóng chạy đến.

Lý Văn Kinh nhìn về phía này, gần như ngay lập tức, đã nhìn thấy tôi.

Anh ấy tách khỏi đám đông, tập tễnh đi về phía này.

Vượt qua một ụ đất nhỏ, còn bị vấp ngã, vừa đáng thương vừa buồn cười.

Cuối cùng Lý Văn Kinh cũng đi đến trước mặt tôi, vừa định lên tiếng.

Giang Mộc tiến đến: Lão đại!

Lý Văn Kinh vịn vào xe chở vật tư, dùng cái chân lành còn lại đá Giang Mộc:

"Cậu dám đưa cô ấy đến đây chịu khổ? Muốn c.h.ế. t hả?"

Nói xong, Lý Văn Kinh nhìn đầu gối sưng đỏ của tôi, lại gắt gỏng mắng:

"Đây là nơi nào chứ! Sống sung sướng chán rồi à..."

Tôi nhét chai nước khoáng trong tay vào tay Lý Văn Kinh, quay đầu bỏ đi.

Dạng Dạng...

Giọng Lý Văn Kinh run run, thái độ lập tức dịu xuống, đi theo phía sau:

"Đừng đi nữa, toàn là bùn đất, bẩn lắm."

Tôi vừa khóc vừa trút giận, dẫm mạnh vào vũng bùn, b.ắ. n bùn đất lên khắp người Lý Văn Kinh.

Cuối cùng anh ấy cũng đuổi kịp tôi, ôm tôi vào lòng:

"Đừng chạy nữa, chân em có đau không?"

Lòng bàn tay anh ấy quá ấm áp.

Áp vào má tôi, xua tan đi cái ẩm ướt do mưa phùn mang lại.

Mắt tôi cay xè, nước mắt cứ thế tuôn rơi, nghẹn ngào nói:

"La Dạng em từ nhỏ đến lớn muốn gì mà không có? Tại sao phải chịu khổ vì anh chứ?"

Những ngày qua ăn ngủ không yên, lo lắng sợ hãi, cuối cùng cũng tìm được nơi trút bỏ vào lúc này.

Lý Văn Kinh cúi đầu, cẩn thận dụi vào tôi:

"Anh xin lỗi... Sau này anh sẽ không như vậy nữa... Anh thề, sẽ không để em phải chịu khổ nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!